Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2770. Nhị Viên Sơn

Quả chuông sắt kia có đường kính miệng trên trăm mét, treo giữa hai ngọn núi, trông thật là hoành tráng.
Đám Hàn Sâm đứng ở xa nhưng vẫn thấy rất nhiều trên thân chuông điêu khắc rất nhiều hoa văn kỳ lạ, thoạt nhìn hết sức quái dị, giống như những chú chim nhỏ đang bay lên bằng nhiều tư thế khác nhau, xem mà chẳng hiểu gì.
Tuy thế, ở mặt trước của chuông chỉ có phù điêu của một Thần Điểu chân chính, thứ được điêu khắc là Thần Điểu Phượng Hoàng - dị chủng cấp Chân Thần.
Những sinh vật trên xà ngang cũng đang quan sát chiếc chuông lớn, nhưng chẳng biết vì sao mà không có ai ra tay cướp lấy nó, chỉ luôn dán mắt vào chiếc chuông.
Hàn Sâm thấy đám người Baal và trưởng lão Nades đứng trên xà ngang, bọn họ cũng giống như các sinh vật thuộc tộc khác, cùng chăm chú quan sát chuông sắt, chẳng có ý tiếp cận cướp đoạt hay bỏ đi, cục diện có phần quái dị.
Long Nhất gọi Baal từ xa nhưng Baal hoàn toàn không có phản ứng, vẫn cứ nhìn chòng chọc vào chiếc chuông.
“Hình như có gì đấy sai sai.” Long Nhất ngừng lại, nhìn về phía quả chuông sắt, cau mày nói.
Không cần hắn nói thì Hàn Sâm và Bảo Liên cũng biết tình hình hơi lạ. Dường như đám Baal đang lâm vào khốn cảnh nào đó, nếu không thì họ đã chẳng có phản ứng đáp lại như thế này.
Hàn Sâm âm thầm vận hành Động Huyền Khí Tràng, đứng từ xa qua sát hai ngọn núi lớn, xà ngang vắt ngang ở giữa và quả chuông sắt, hy vọng có thể tìm ra chút dấu vết.
Vừa nhìn qua đó, hắn thực sự tìm được chút manh mối.
Dường như ở giữa hai ngọn núi lớn, xà ngang và chuông sắt có một sự hoà hợp rất tự nhiên, hơn nữa chúng còn tỏa ra một loại khí tức sức mạnh giống nhau. Điều này quả là kỳ lạ.
Bản thân núi lớn, xà ngang và chuông sắt là ba loại chất liệu khác nhau, nếu thế không thể nào có chung một thứ khí tức sức mạnh mới đúng. Song chúng lại cứ toả ra khí tức sức mạnh giống nhau, thậm chí có thể nói chúng là một chỉnh thể.
“Cổ quái, thật sự rất cổ quái.” Bảo Liên vừa nhìn vừa nói. “Bảo Liên điện hạ có phát hiện gì?” Long Nhất hỏi.
Bảo Liên nhìn hai ngọn núi lớn, đáp: “Các ngươi không cảm thấy hình dáng của hai ngọn núi kia có phần đặc biệt sao?”
“Đặc biệt? Ý điện hạ là ở phương diện nào?” Long Nhất cẩn thận đánh giá hai ngọn núi, nhưng không tìm ra chỗ đặc biệt trong lời Bảo Liên nói.
“Chính là hình dáng của chúng. Các ngươi không cảm thấy chúng giống hai con Cự Viên ư?” Bảo Liên chỉ tay về hai ngọn núi, vẻ mặt hơi khác thường, nói.
Hàn Sâm vẫn chăm chú quan sát khí tức của hai ngọn núi, nhưng không quan tâm lắm đến hình dạng của chúng, lúc này nghe Bảo Liên nói thế mới nhìn kỹ một chút, phát hiện hai ngọn núi đúng là rất giống hai con vượn già đang khiêng một đòn gỗ, gánh quả chuông to kia, cứ như thể sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào.
Hàn Sâm chỉ hơi tò mò, không cảm thấy gì khác. Long Nhất nhìn một hồi, sắc mặt cũng thay đổi rõ rệt: “Đôi viện khiêng kiệu, chẳng lẽ hai ngọn núi này chính là Nhị Viên Sơn trong truyền thuyết? Không đúng, chẳng phải Nhị Viên Sơn nằm trong Thánh Vực và đã bị phá huỷ à? Sao lại xuất hiện ở đây chứ?”
“Chưa chắc đây là Nhị Viên Sơn thật, có khả năng chỉ hơi giống nhau thôi. Tuy Bảo Liên nói vậy nhưng hắn vẫn đảo mắt chăm chú nhìn Nhị Viên Sơn, không biết đang nghĩ gì nữa.
“Nhị Viên Sơn là dạng tồn tại thế nào?” Hàn Sâm chưa từng nghe nói về Nhị Viên Sơn, đành quay sang nhìn Bảo Liên và Long Nhất.
Long Nhất đáp:”Truyền thuyết nói rằng bên trong Thánh Vực có hai ngọn núi vô cùng nổi tiếng, bởi vì trông rất giống hai con vượn già, thế nên được gọi là Nhị Viên Sơn. Nhị Viên Sơn vốn chỉ là hai đỉnh núi bình thường trong Thánh Vực, không có điểm nào quá đặc biệt. Nhưng sau đó Thánh Chủ và ái tướng tâm phúc của hắn đã cùng đánh cờ trên Nhị Viên Sơn bảy ngày bảy đêm, cuối cùng hoà nhau. Vậy nên Thánh Chủ đã dựng nên một chiếc cầu độc mộc bắc ngang hai đỉnh núi, hơn nữa còn xây một kỳ đình ở trung tâm cầu, thường xuyên hẹn ái tướng tâm phúc đánh cờ trong đó. Bởi vì hai ngọn núi trông giống con vượn già, phía trên còn dựng cầu và kỳ đình, thoạt nhìn tựa như hai con vượn già khiêng chiếc kiệu đi về đằng trước, nên Nhị Viên Sơn lại có tên khác là Nhị Viên Sĩ Kiệu Sơn”
Bảo Liên tiếp lời: “Truyền thuyết trong kỳ đình có giấu rất nhiều ván cờ và kỳ phổ của Thánh Chủ và ái tướng tâm phúc, là thánh đường của các cao thủ chơi cờ trong thiên hạ. Tiếc là tương truyền khi Thánh Vực diệt tộc thì Nhị Viên Sơn đã bị huỷ hoại, cầu độc mộc và kỳ đình cũng mất tích từ đó. Hai ngọn núi ở đây chắc hẳn chỉ trông giống thôi chứ không phải Nhị Viên Sơn thật.”
Long Nhất bổ sung: “Mặc dù thuật dời núi không phải chuyện khó với cường giả cấp Thần Hoá nhưng chỗ quý giá thực sự ở Nhị Viên Sơn chính là kỳ phổ trong kỳ đình. Nếu không có kỳ phổ thì ai sẽ nhọc công bỏ sức dời Nhị Viên Sơn đến nơi này? Huống hồ bên trên chẳng có kỳ đình mà lại treo một quả chuông sắt lớn. Ta thấy đôi núi này chắc không phải Nhị Viên Sơn của Thánh Vực đâu.”
Hàn Sâm không hiểu rõ về chuyện lần này lắm, vậy nên không lên tiếng, chỉ đứng một bên nghe họ nói.
“Có thể đánh cờ ngang ngửa với Thánh Chủ, chắc hẳn vị ái tướng kia cũng có tiếng tăm lẫy lừng, chẳng biết hắn tên gì? Là cường giả tộc nào?” Hàn Sâm thuận miệng hỏi hai câu.
Long Nhất nhún vai đáp: “Những gì ta biết đều được ghi chép trong sách cổ của tộc ta, chưa từng chứng kiến tận mắt. Trong đó không ghi lại tên của vị ái tướng tâm phúc kia hay hắn là cường giả tộc nào.”
“Khi ấy Thánh Chủ gần như đã thống nhất thế giới, cường giả thuộc hạ cực đông đảo. Tứ Đại Thánh Thú, Thập Đại Thần Tướng, kể ra bất kỳ người nào thì cũng là cường giả lừng lẫy. Thật sự rất khó xác định ai là người đánh cờ với Thánh Chủ.” Bảo Liên từ tốn nói.
Hàn Sâm còn muốn hỏi thêm gì đó, bỗng nghe “boong” một tiếng, chiếc chuông đen sì kia lại lung lay mà không cần gió, mỗi lần nó lắc lư sẽ tạo ra một tiếng chuông ngân.
Tiếng chuông lọt vào tai nghe cũng giống âm thanh từ những chiếc chuông khác, không có gì đặc biệt khác lạ, dường như bên trong cũng không ẩn chứa sức mạnh nào đó.
Nhưng ngay một giây sau, Hàn Sâm, Bảo Liên và Long Nhất lại nhìn mà ngẩn người, chỉ thấy lúc quả chuông đung đưa, xà ngang và hai ngọn núi vốn đã hoá than kia lại từ từ tách khỏi lớp vỏ cháy đen, khôi phục dáng vẻ nguyên thuỷ.
Lớp cháy đen trên xà ngang rớt xuống, để lộ sắc gỗ màu xanh. Trên lớp gỗ ấy, những mầm non đang mọc ra với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, hơn nữa chúng còn phát triển rất nhanh chóng.
Hai ngọn núi đen như than cũng khôi phục vẻ nâu xanh của núi đá như thuở đầu, có những mầm cây xanh mướt mọc ra từ trong khe đá.
Hình ảnh mà Hàn Sâm đang chứng kiến bây giờ thật sự rất kỳ lạ, giống như người chết hồi sinh vậy.
Chỉ trong chốc lát, trên xà ngang đã mọc đầy cành lá xanh mơn mởỏn, trông giống một gốc đại thụ mọc ngang. Hai ngọn núi cũng trở nên xanh biếc lung linh, khắp nơi đều là cỏ cây xanh mướt dạt dào nhựa sống, khác hoàn toàn so với lúc trước đó.
Thứ duy nhất không biến đổi có lẽ là chiếc chuông đen ngòm kia, chỉ mỗi nó vẫn duy trì dáng vẻ vốn có, lúc này nó không đong đưa nữa, chỉ lặng lẽ treo trên đó, không hề động đậy.
Hết chương 2770.
Bạn cần đăng nhập để bình luận