Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Ầm!
Dường như là đang chứng thực lời của Lý Khả Nhi vậy, chỉ nghe thấy một tiếng vang lớn, Tiểu Ngạc Thần đã bị Lục Hạch Xà Thần đánh bay ra ngoài lăn liên tục trong tinh không. Sau khi đụng vào một viên hành tinh nhỏ thì đã đâm nát luôn hành tinh nhỏ đó.
“Mạnh vậy cơ à!” Hàn Sâm giật nảy mình, vội vàng mang theo Thanh Đồng Chú Kiếm Lô phi độn hết toàn lực. Không gian bị giam cầm nên không thể thuấn di được, Linh Lung và Lý Khả Nhi cũng chỉ đành bay.
Hư không phía sau liên tục truyền đến những âm thanh khủng bố. Hàn Sâm không nhịn được quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tiểu Ngạc Thần bị đánh bầm dập mặt mũi, đang khóc to oa oa. Nước mắt đang không ngừng chảy ra từ khóe mắt của đôi mắt hẹp dài kia..
“Xin lỗi Tiểu Ngạc Thần, ngươi còn không đánh lại nó, thì ta cũng chẳng phải là đối thủ của nó. Ít nhất thì ngươi vẫn là dị chủng Thần Hóa, kiên trì một chút rồi tự mình chạy đi là được. Đừng trách ta vô tình vô nghĩa, dẫu sao thì ta cũng chỉ là tù binh bị các ngươi bắt đi thôi, nói ra thì chúng ta cũng là địch, không phải là bạn.” Hàn Sâm vừa thâm nghĩ vừa bay.
Cùng đám Linh Lung càng bay càng xa nhưng trong lòng Hàn Sâm luôn cảm thấy có hơi kỳ quái, luôn cảm giác đôi mắt tràn ngập nước mắt ban nãy của Tiểu Ngạc Thần giống như đang nhìn hắn vậy.
“Ờm thì… Vì sao Lục Hạch Xà Thần phải đối phó Tiểu Ngạc Thần?” Hàn Sâm vừa bay vừa hỏi Lý Khả Nhi.
“Lục Hạch Xà Thần là số ít những dị chủng hạch tâm có thể tiến hóa. Nguyên bản nó cũng không gọi là Lục Hạch Xà Thần mà gọi là Song Hạch Xà Thần. Trên cổ chỉ có hai cái bánh răng, sau này mỗi khi cắn nuốt một con dị chủng hạch tâm Thần Hóa thì nó có thể tạo ra thêm một cái bánh răng, thực lực cũng sẽ tăng lên một mảng lớn. hiện giờ nó có tổng cộng là sáu hạch, thực lực mạnh mẽ, trong đại vũ trụ cũng có thể coi là Thần Hóa Nguyên Cơ đỉnh cấp, lại có thêm sức mạnh hệ không gian đáng sợ nữa, hơn xa những dị chủng Thần Hóa hạch tâm như Thần Tướng Hoàng Kim kia.” Lý Khả Nhi giải thích.
“Lục Hạch Xà Thần có nhược điểm không?” Hàn Sâm cau mày hỏi.
“Nếu nói về nhược điểm thì không phải là không có. Dù sao thì tuy thực lực của nó mạnh nhưng dị chủng hạch tâm đều có vài chỗ bị thiết hụt. Lục Hạch Xà Thần cũng không phải ngoại lệ, nhược điểm của nó thật ra chính là những cái bánh răng hạch tâm kia. Trong đó có bốn cái là nó cắn nuốt dị chủng Thần Hóa hạch tâm khác rồi đoạt được, những bánh răng đó kết hợp với bản thân nó không hoàn mỹ cho lắm, đây cói như là nhược điểm duy nhất của nó.” Lý Khả Nhi nói.
“Các ngươi đi trước đi.” Hàn Sâm sau khi nghe xong đột nhiên quay người bay về.
“Người muốn làm gì?” Lý Khả Nhi và Linh Lung đều kinh ngạc, không biết Hàn Sâm bị khùng hay gì.
“Các ngươi đi trước đi, ta quay về nhìn xem sao.” Hàn Sâm nói, hắn luôn cảm thấy hơi là lạ trong lòng, cuối cùng vẫn quyết định trở về nhìn.
“Đừng nói hắn muốn đi cứu con Tiểu Ngạc Thần đó đấy nhé?” Lý Khả Nhi ngơ ngẩn nhìn bóng dáng của Hàn Sâm đi xa dần, có chút không dám tin vào phán đoán của mình.
“Hắn làm việc theo cảm tính quá rồi, chỉ sợ tương lai sẽ chịu thiệt thòi lớn vì tính đó. Tuy thiên phú và năng lực đều cực tốt nhưng dùng để làm tằm thì lại quá nguy hiểm.” Linh Lung nói, mặt không có cảm xúc gì.
“Nhưng nếu lúc ta bị cường địch làm cho khốn đốn, không thể phản kháng thì ta cũng hy vọng sẽ có một người làm việc theo cảm tính quay lại cứu ta.” Lý Khả Nhi lại nói với vẻ mặt phức tạp.
“Vạn vật sống hay chết đều là trạng thái bình thường, tâm thái của ngươi như vậy sẽ rất bất lợi với việc tu luyện Thái Thượng Cảm Ứng
Thiên.” Linh Lung cau mày nói.
Cơ thể Tiểu Ngạc Thần bị từng sợi xích Trật Tự không gian lôi kéo người ra, treo ở trên không trung không nhúc nhích được. Nhưng thể xác của nó thật sự quá mạnh mẽ, xích Trật Tự không gian cũng không thể cắt mở được cơ thể nó ra. Những cái quất đánh của xích Trật Tự không gian quất cũng chỉ làm trên người nó nhiều ra vài vết máu.
Lục Hạch Xà Thần như một pho tượng Ma Thần khổng lồ nhìn chằm chằm Tiểu Ngạc Thần, xích Trật Tự trên người dâng trào liên tục, quất liên hồi vào người Tiểu Ngạc Thần.
Tiểu Ngạc Thần bị đánh khóc oa oa, vết máu trên người xuất hiện hết vết này tới vệt khác.
Sức mạnh của Tiểu Ngạc Thần không đủ để tránh thoát những sợi xích Trật Tự không gian đó, đến cả cơ hội né tránh cũng chẳng có luôn, bị treo ở nơi đó quất roi không thương tiếc gì. Vết máu trên người liên tiếp xuất hiện, tuy không phải trọng thương nhưng lại làm nó đau đến mức nước mắt rơi xuống như trân châu bị đứt dây.
Hết chương 2578.
Bạn cần đăng nhập để bình luận