Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2623. Dưỡng thương

“Đệch mợ…. Còn không mau cút xéo thì ông đây đập chết ngươi.” Người thợ rèn dùng ngôn ngữ vũ trụ nặng giọng địa phương quơ cây búa sắt lên đánh đuổi Hàn Sâm ra ngoài.
Linh Lung nhìn thấy Hàn Sâm bị đuổi ra ngoài đầy thảm hại, cả người còn bị tạt cho một chậu nước, ngay cả đôi tay hồ ly trên đầu cũng ướt sủng mà rũ xuống thì không khỏi bật cười.
Hàn Sâm nhìn thấy Linh Lung cười lên đẹp hơn nhiều so với ngày thường nên buộc miệng nói: “Ngươi nên cười nhiều hơn mới phải, cười lên trong đẹp hơn bình thường nhiều lắm.”
Nét mặt của Linh Lung khế thay đổi, nụ cười trên gương mặt cũng biến mất quay trở lại với dáng vẻ lạnh lùng như thường ngày.
“Cho đến thời điểm hiện giờ, muốn lấy được dị bảo từ trong thành Hắc Đế chắc chắn không phải là chuyện dễ dàng gì, ngươi cứ cân nhắc thêm đi. Chỉ cần người chịu quay về tộc Thái Thượng với ta thì ta đảm bảo ngươi có thể đạt được một món dị bảo Thần Hóa.” Linh Lung nói với nét mặt không cảm xúc.
“Ta nghĩ bản thân nên thử xem sao.” Hàn Sâm lau gương mặt ướt nhẹp của mình.
Ban nãy hắn vừa vào tiệm đã hỏi một câu rằng tấm thiết châm này ngươi có bán hay không thì bị người thợ rèn dũng mãnh, cả người đầy cơ bắp kia tạt cho một chậu nước lên mặt, suýt nữa thì lấy luôn cây búa sắt lớn đập hắn rồi.
Hàn Sâm cũng không hề tức giận gì cả, nếu đổi lại có người muốn tính kế với bảo vật gia truyền nhà hắn thì hắn cũng sẽ làm như vậy thôi, thậm chí còn kích động hơn người thợ rèn kia nữa.
Lại đi thêm mấy vòng trong thành Hắc Đế quả thật chả có thu hoạch được gì. Trước khi màn đêm trong thành Hắc Đế buông xuống, Hàn Sâm chỉ đành phải rời khỏi đây.
Thành Hắc Đế không có nguy hiểm nhưng chỉ giới hạn vào ban ngày, nếu như qua đêm trong thành Hắc Đế thì đến lúc đó rất có thể sẽ sống không thấy người, chết không thấy xác.
Rất lâu trước đây, khi vừa phát hiện Bạch Ngọc Kinh đã có đệ tử Trấn Thiên Cung qua đêm ở thành Hắc Đế, kết quả đều không ngoại lệ đều biến mất không thấy tung tích, ngay cả cường giả cấp Thần Hóa phụ trách đi vào điều tra cũng không thấy xuất hiện nữa. Cho nên sau này đã cấm qua đêm ở thành Hắc Đế, trước khi mặt trời lặn nhất định phải rời khỏi thành Hắc Đế.
Hàn Sâm không thu hoạch được gì, còn Linh Lung vốn dĩ chả muốn đi †ìm kiếm dị bảo cho nên nàng chỉ đứng một bên quan sát Hàn Sâm mà thôi.
Sau lần này tâm tư của Hàn Sâm đối với thành Hắc Đế đã phai nhạt đi rất nhiều, ngày thường đều ở Thất Lầu lĩnh hội Đạo thư, mấy ngày liền đều không đến thành Hắc Đế nữa.
Hàn Sâm tìm hiểu Đạo thư cũng được một khoảng thời gian rồi, nhưng nội dung của Đạo thư vô cùng uyên thâm, mỗi ngày đều biến đổi đọc thế nào cũng không bị trùng lặp khiến cho người đọc không cảm thấy khô khan.
Những chữ trên Đạo thư gần giống với Đế văn trên Đế thụ của tộc Hoàng Cực đều là những chữ Hàn Sâm không biết, nhưng mà vừa xem liền hiểu được những chữ viết kỳ lạ này có ý nghĩ gì.
Nhưng mà nếu sao chép những chữ này lại rồi đọc thì không cảm nhận được bất kỳ ý nghĩ gì nữa, quả thật vô cùng thần kỳ.
Một năm vội vã trôi qua, năm nay được coi như là một năm an nhàn nhất mà Hàn Sâm trải qua trong những năm gần đây. Dưỡng thương, đọc sách, từ từ tu hành hồi phục cơ thể, thỉnh thoảng đến thành Hắc Đế một chuyến, không có cảnh tàn sát khốc liệt, không có máu đổ thành sông khiến cho Hàn Sâm cảm thấy cơ thể mình cũng dần trở nên lười biếng rồi.
Trải qua một năm bồi dưỡng cơ thể, căn nguyên chịu tổn thương của Hàn Sâm đã hồi phục hơn phân nửa, còn sách trong Thất Lầu hắn cũng đã xem xong hoàn chỉnh.
Điều khiến Hàn Sâm đau đầu nhất là hiệu quả của Mị Thần Giản càng ngày càng mạnh, hiện giờ đang dần thay đổi một vài thứ trên người Hàn Sâm.
Vẻ bề ngoài của hắn không có thay đổi gì lớn vẫn mọc một đôi tai thú và một cái đuôi thú còn những nơi khác thì không mọc lên những đặc trưng của loài thú.
Nhưng Hàn Sâm cảm nhận được rất rõ ràng đôi mắt của hắn có hơi khác.
Hàn Sâm cũng không biết phải diễn tả như thế nào, nếu dùng hai chữ lẳng lơ thì không thích hợp cho lắm, nhưng mà khi nhìn người khác đặc biệt là lúc nhìn phụ nữ, đôi mắt của hắn rất dễ khiến cho người khác hiểu lầm hắn đang tán tỉnh hoặc có thể nói là phóng điện.
Nhiều lúc khi hắn nói chuyện với chị em nhà họ Vân, hắn và Vân Tố Y chỉ nhìn nhau thôi mà cũng khiến nàng đỏ mặt cúi đầu, rất lâu cũng không ngẩng đầu lên.
Mặc dù Vân Tố Thường không thể hiện quá rõ ràng nhưng về sau, số lần Vân Tố Thường đến chỗ của Hàn Sâm cũng ít đi.
“Cứ thế này thì ta sẽ biến thành yêu râu xanh trêu hoa ghẹo nguyệt mất thôi.” Hàn Sâm cảm thấy rất khó xử, dạo gần đây những người phụ nữ xuất hiện ở bên cạnh hắn càng ngày càng ít, ngay cả Linh Lung
cũng ít xuất hiện trong khoảng thời gian này rồi.
“Rốt cuộc ngươi là Mị Thần Giản hay Độc Thân Giản vậy? Ngươi cứ thế này thì ngoài vợ của ta thì chả có người phụ nữ nào bằng lòng nói chuyện với ta nữa rồi.” Hàn Sâm cầm lấy Mị Thần Giản thuận tay quơ quơ vài cái.
Cũng may Hàn Sâm vốn không có quá nhiều tâm tư với phụ nữ nên cảm thấy vậy cũng tốt.
Ở trong nhà buồn chán phát sầu, Hàn Sâm quyết định vào thành Hắc Đế đi dạo quanh.
“Ngưu huynh, hôm nay buôn bán thế nào?” Hàn Sâm đến bên cạnh tiệm rèn, cười híp mắt chào hỏi người thợ rèn.
“Liên quan cái rắm gì đến ngươi.” Người thợ rèn Ngưu lão đại hừ lạnh.
“Khi nào bán thiết châm thì nói một tiếng, về phần giá cả thì dễ thương lượng lắm.” Hàn Sâm không giận mà còn cười tít mắt nói.
“Ngươi cứ đợi cả đời đi.” Lão đại Ngưu đáp trả một câu.
Cả năm nay cứ cách mấy hôm Hàn Sâm lại đến một lần, hắn cũng không muốn đoạt cái thiết châm đó chỉ là từ từ tạo mối quan hệ tốt với người dân cổ thành thôi, có cơ hội lấy được dị bảo thì được, còn nếu lấy không được thì cũng không sao, hắn chỉ muốn đến đây du ngoạn nghỉ ngơi thôi.
Mới đầu người dân cổ thành vô cùng bài xích Hàn Sâm là người ngoài đến, thậm chí có thể nói là chán ghét. Nhưng thời gian lâu dần, dần dần người dân cổ thành cũng đã quen với sự tồn tại của hắn. Mặc dù sự cảnh giác dành cho hắn còn rất nặng, nhưng cũng không còn chán ghét hắn nữa, giống như ông thợ rèn lão đại Ngưu vậy cũng sẽ nói với hắn mấy câu.
Mặc dù giọng điệu khá hung hăng nhưng dù sao cũng giao tiếp với hắn.
Hàn Sâm vẫn như mọi khi thong thả đi dạo trong cổ thành.
Từng ngọn cây sợi cỏ ở đây Hàn Sâm đã nắm rõ như lòng bàn tay nhưng thật sự chẳng phát hiện ra thứ gì tốt.
Nghe nói khi vừa mới phát hiện ra thành Hắc Đế, ở nơi đây thật sự có rất nhiều đồ tốt, ở bên đường nhặt bừa một miếng gạch vụn cũng có thể là dị bảo.
Nhưng mà người của Trấn Thiên Cung quá nhiều, trải qua nhiều năm như vậy những thứ có thể mang đi đều bị mang đi gần hết rồi, những thứ có thể giữ lại đến ngày nay đều như tấm thiết châm kia là thứ rất có lấy được.
“Hàn huynh ngươi qua đây một lát.” Hàn Sâm đang đi trong con ngõ nhỏ thì bỗng nhiên nghe thấy tấm cửa gỗ trong ngõ mở ra, một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi, mặc một chiếc váy hoa nhí, trên đầu búi tóc đang vẫy gọi hắn.
Hàn Sâm nhận ra người phụ nữ này, nàng chính là vợ nhà lão Lưu. Nghe nói mới gả qua không bao lâu thì lão Lưu đã chết, nàng ở góa một mình đến bây giờ, người dân cổ thành đều gọi nàng là góa phụ Lưu.
“Chị dâu có chuyện gì cần giúp sao ?” Hàn Sâm vội vàng đi qua đó, một năm nay hắn không hề đến đây uổng phí mà, theo như tin tức hắn nghe ngóng được thì trong nhà góa phụ Lưu cũng có một món bảo vật gia truyền.
Trước đây rất nhiều tiền bối của Trấn Thiên Cung dòm ngó đến bảo vật gia truyền của nhà lão Lưu, đáng tiếc vẫn không đoạt về tay được.
Hàn Sâm nghĩ nhà lão Lưu chỉ còn lại góa phụ Lưu, nói không chừng mình có cơ hội mua được món bảo vật gia truyền đó.
Vừa vào nhà thì góa phụ Lưu liền đóng cửa lại, bổ nhào lên người Hàn Sâm như con sói, quấn chặt lấy người Hàn Sâm như bạch tuộc.
Hết chương 2623.
Bạn cần đăng nhập để bình luận