Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2701. Cung điện trên biển

Hai con kim ngư một trắng một đen như đầu sư tử, đầu như Phật Đà, đuôi xòe ra như cánh bướm, thân mình béo mập tròn xoe bơi lội tung †ăng trong Tứ Dương Phương Tôn, trông chúng có vẻ rất thoải mái.
Bảo Nhi ngồi xổm bên cạnh Tứ Dương Phương Tôn, đưa tay ra định bắt kim ngư bên trong. Nàng nhìn thấy kim ngư ở dưới mặt nước khoảng hai mươi phân, song khi nàng sắp đưa hết cả cánh tay vào bên trong rồi mà làm thế nào cũng không lại không tới gần hai con kim ngư kia được.
Hàn Sâm khẽ cau mày, rút Quỷ Nha đao ở thắt lưng ra, lấy đao đâm vào con màu trắng trong nước. Rõ ràng hắn thấy rõ con màu trắng chỉ cách mặt nước khoảng hai mươi phân nhưng một đao này của Hàn Sâm đâm xuống nước, cả thanh đao đã ngập trong nước rồi mà vẫn còn cách con kim ngư trắng một khoảng.
Dường như hai con kim ngư không hay biết có chuyện gì đang xảy ra, vẫn chậm rãi bơi qua bơi lại.
Hàn Sâm khẽ nhíu mày lại, trên Quỷ Nha Đao ngưng tụ ra lực Tuyệt Nha, tiếp tục đâm vào trong làn nước. Uy lực của đao giống như răng nanh của ác quỷ lao vào trong nước, đao khí có thể xé rách cả hư không lại vẫn không thể đụng tới kim ngư màu trắng.
Con kim ngư màu trắng vẫn đang bơi chầm chậm ở đó, vị trí cũng không thay đổi nhiều nhưng làn nước trong veo chưa đến hai mươi phân đó giống như cách cả một tinh hệ. Cho dù đao của Hàn Sâm có uy lực lớn đến đâu cũng không thể xuyên qua dòng nước đến con kim ngư trong Tứ Dương Phương Tôn.
“Tứ Dương Phương Tôn này đúng là kỳ lạ.” Hàn Sâm nghĩ tới đây bèn vươn tay vào bên trong vừa lùa vừa bắt, đột nhiên nước ở trong Tứ Dương Phương Tôn bị Hàn Sâm rút ra như sông dài.
Dòng nước trong chảy trào ra giống như sông lớn vỡ đê, nước không ngừng chảy ra sắp tạo thành một cái hồ. Nhưng mực nước ở bên trong ‘Tứ Dương Phương Tôn vẫn không hề giảm xuống.
“Đây là cái gì vậy?” Hàn Sâm vô cùng kinh ngạc, quả thật Tứ Dương Phương Tôn kỳ lạ đến mức hắn cũng không nhìn ra được đây là cái gì.
Nếu nói nó là dị bảo Thần Hóa thì lại không thể cảm nhận được sự dao động sức mạnh của nó. Nếu nói nó là vật thường thì làm sao một vật thường lại có thể có kết cấu và năng lực hấp thụ như sông biển như vậy.
Trong khi Hàn Sâm đang suy nghĩ, không biết Bảo Nhi đã trèo lên một cái đầu dê thanh đồng từ lúc nào, giãm lên đầu dê vài phát.
Rõ ràng Bảo Nhi rất thù dai, nàng vẫn còn nhớ vẻ mặt chế giễu của đầu dê mỗi lần trước khi nó chìm xuống, cho nên nàng muốn giãm lên đầu dê cho bõ tức.
Nhưng khi nàng giãm hai chân xuống bỗng nghe thấy tiếng lách cách, cái đầu dê vốn đang ngẩng lên mà lại bị Bảo Nhi giãm cho cụp xuống biến thành tư thế cúi đầu gặm cỏ.
Bảo Nhi cũng bị dọa sợ, nàng còn cho rằng Tứ Dương Phương Tôn lại bị một phát đạp tùy tiện của nàng giãm cho hỏng luôn rồi.
Hàn Sâm cũng nhận thấy được sự kỳ lạ của Tứ Dương Phương Tôn, sau khi xem xét thì phát hiện một đầu dê thanh đồng bị Bảo Nhi giãm lên đang chúi xuống, ba đầu dê khác vẫn là tư thế ngẩng cao đầu.
Hàn Sâm đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Vừa rồi hắn đã thử, thứ này rất cứng, hắn dồn tất cả sức lực mà không để lại một vết sẹo nào, Bảo Nhi giãm vài cái lên cũng không thể làm gấy đầu dê được.
“Không phải do Bảo Nhị, đó là do..” Hàn Sâm còn chưa kịp suy nghĩ xong, đột nhiên nhìn thấy hai con kim ngư một trắng một đen bên trong đã bắt đầu bơi thật nhanh.
Khi hai con kim ngư bơi, làn nước trong vắt bên trong Tứ Dương Phương Tôn cũng xoay theo và nhanh chóng tạo thành một vòng xoáy.
Hàn Sâm nhận ra có gì đó không ổn, hắn bắt lấy Bảo Nhi muốn dịch chuyển ra khỏi Tứ Dương Phương Tôn này. Thế nhưng khi hắn vừa nhấc Bảo Nhi lên, còn chưa kịp dịch chuyển tức thời đã chợt phát hiện có một lực hút vô song bên trong ngay lập tức hút hắn và Bảo Nhi cùng với vòng xoáy tiếp tục chìm xuống.
Mười sáu con heo con cũng bị cuốn và lăn vào trong nước cùng với Hàn Sâm và Bảo Nhi.
Hàn Sâm bế Bảo Nhi cố gắng vùng vẫy để thoát ra nhưng hắn lại hoàn toàn không thể kiểm soát được. Cuối cùng khi hắn điều khiển được cơ thể mình và lao ra khỏi mặt nước thì lập tức sững sờ.
‘Tứ Dương Phương Tôn ở bên cạnh, hai con kim ngư trong nước trở lại dáng vẻ bơi chậm chạp, vòng xoáy cũng không còn nữa. Cái đầu dê lúc nãy bị Bảo Nhi giãm đã khôi phục dáng vẻ ban đầu, còn ba đầu dê khác vẫn thế, hơi ngẩng đầu lên, nhíu mày cụp mắt xuống, giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Mười sáu chú heo con cũng trèo lên khỏi mặt nước và nằm trên mặt ‘Tứ Dương Phương Tôn rũ hết nước ra khỏi người.
Dường như tất cả đều không có gì thay đổi nhưng môi trường xung quanh hắn lại hoàn toàn đổi thay. Lúc đầu đám Hàn Sâm ở bên hồ Ám Giới nhưng chỗ này đâu còn là hồ Ám Giới nữa đâu. Đừng nói tới hồ Ám Giới, Hàn Sâm thấy chỗ này đã không giống ở Thiên Ngoại Thiên nữa rồi.
Theo tầm mắt những gì Hàn Sâm có thể nhìn thấy đều là những tòa cung điện, nhưng khác với cung điện Thiên Ngoại Thiên, những cung điện này không phải được xây dựng trên núi mà tất cả đều được xây dựng trên mặt nước.
Trong đại dương vô tận, các tòa cung điện với nhiều kiểu dáng khác nhau phân bố trên mặt biển giống như các hòn đảo, chắc chắn Thiên Ngoại Thiên cũng không có cảnh tượng như vậy.
“Rốt cuộc đây là nơi nào vậy?” Hàn Sâm nhìn quanh, nhưng ngoài những cung điện kia ra thì đến một bóng người cũng chẳng thấy dược.
Đại dương bên dưới mênh mông bất tận nhưng không giống như những đại dương bình thường. Đại dương ở đây không có màu xanh lam mà là không màu, trong suốt như pha lê, hơn nữa không có lấy một gợn sóng. Cả vùng biển lớn bình lặng làm cho người ta cảm thấy rất lạ lùng.
“Cha, mặt trời đó thật kì lạ” Bảo Nhi giơ tay chỉ vào mặt trời đang treo lơ lửng trên bầu trời và nói bằng giọng điệu vô cùng tò mò.
Lúc nãy Hàn Sâm không để ý tới mặt trời đó, lúc này nhìn theo ngón †ay của Bảo Nhi thì không khỏi ngớ ra.
Vầng mặt trời đó tỏa ra ánh sáng và sức nóng rất kỳ lạ, gọi nó là đồng hồ treo trên bầu trời thì đúng hơn là mặt trời.
Có thể thấy rõ các vạch và kim chỉ giờ trên mặt trời kia, ba kim có độ dài, độ dày khác nhau rõ ràng là kim giây, kim phút và kim giờ.
Tuy các vạch không có con số trên đó nhưng cách phân bố và sắp xếp rõ ràng là mười hai tiếng của một chiếc đồng hồ.
“Cung điện trên biển, nước biển tĩnh lặng, mặt trời như đồng hồ. Rốt cuộc đây là đâu chứ?” Hàn Sâm thật sự rất khó hiểu.
Nơi hắn đang đứng là mặt biển trống rỗng, Tứ Dương Phương Tôn nổi trên mặt biển, vẫn yên tĩnh như trước, không có một chút động tĩnh hay âm thanh nào.
Hai con kim ngư bên trong chậm rãi bơi, chúng đuổi nhau và chơi đùa dưới làn nước. Nhìn những cung điện phong cách khác nhau trên biển, Hàn Sâm đang
nghĩ tiếp theo nên làm thế nào thì lại chợt nghe thấy tiếng chuông đồng hồ ở phía xa vang lên.
Coong! Coong!! Coong! Coong!
Những tiếng chuông liên tục vang lên làm cho Hàn Sâm vô thức nhìn lên mặt trời trên bầu trời, chỉ thấy ba kim trên đồng hồ mặt trời đều chỉ về vạch trên cùng. Nếu là đồng hồ bình thường thì có nghĩa là mười hai giờ trưa hoặc không giờ đêm.
Hết chương 2701.
Bạn cần đăng nhập để bình luận