Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2352. Phá cửa

Đúng ngay lúc Hàn Sâm đang nhìn chằm chằm vào Thần Điện Gen, áo giáp Tinh Thể màu đen trong hồn hải lại nhả ra một luồng khí tức thần bí bao bọc lấy Hàn Sâm, làm chính Hàn Sâm hắn cũng không cảm nhận được khí tức của chính mình, giống như hắn không còn tồn tại nữa vậy.
Hàn Sâm bỗng dưng thấy sợ hãi trong lòng: “Lần trước lúc nhìn thấy Thần Điện Gen xuất hiện, áo giáp Tinh thể màu đen cũng có hành động giống như vậy, lẽ nào áo giáp Tinh Thể màu đen có liên quan đến Thần Điện Gen? Hay là đổi cách nói khác nó đang sợ Thần Điện Gen?”
Ngay lúc Hàn Sâm đang tự suy nghĩ với vẻ mặt phức tạp thì nghe thấy Cổ Thuỷ Thần ngẩng đầu lên trời phát ra một tiềng gầm: “Ta lấy danh nghĩa của Thuỷ Thần, tổ tiên của vạn thủy, hôm nay phải chứng minh chức vị của Thần Thủy, Chư Thiên Vạn Thần không thể cản.”
Theo tiếng gầm động trời của Cổ Thuỷ Thần, nước của Chư Thiên Tinh Thần vốn dĩ bị trấn áp bởi sự xuất hiện của Thần Điện Gen lại hội tụ lần nữa, giống như Chư Thiên Tinh Hải đang hội tụ về cơ thể của Cổ Thuỷ Thần vậy.
Trong sự gia trì của sức mạnh Chư Thiên Vạn Thủy, người Cổ Thuỷ Thần trực tiếp xé rách hư không, từng bước đi về phía Thần Điện Gen.
Hàn Sâm trong lòng hoảng sợ, đã đạt tới cảnh giới này như Cổ Thủy Thần, sức mạnh gần như là vô cùng vô tận, cơ thể giống như đại dương mênh mông vô bờ, trực tiếp che mất tinh hệ lân cận, trong tầm mắt của tất cả sinh vật chỉ có nước biển vô bờ vô tận mà thôi.
Hàn Sâm ngẩng mặt nhìn lên trời, bầu trời đã bị nước thay thế, giống như cả một bầu trời đều đã biến thành một vùng biển lớn, có thể lờ mờ nhìn thấy Thần Điện Gen thần bí cổ kính qua vùng biển trời đó.
“Cổ Thần tộc thật sự là đáng sợ!” Hàn Sâm cảm thấy chấn động trong lòng, cường giả Thần Hoá mà hắn đã gặp qua cũng không ít, nhưng mà kẻ có sức mạnh huỷ thiên diệt địa giống như Cổ Thuỷ Thần vẫn là lần đầu tiên hắn được nhìn thấy.
Nếu như Cổ Thuỷ Thần muốn sát sinh, e rằng hắn có thể huỷ diệt một vùng tinh vực lớn chỉ trong chớp mắt, hoàn toàn không có bất kì sinh vật nào có thể ngăn cản được uy thế như vậy.
Cả khuôn mặt của Hughes cũng đầy vẻ chấn động: “Cổ Thần tộc là Tiên Thiên Thần Hoá, lại có tuổi thọ trăm triệu năm, trong cả một vũ trụ, cường giả có thể chống lại được Cổ Thần tộc cũng không có mấy”
Trong không trung truyền đến một tiếng nổ vang rất kinh khủng, giống như sóng lớn đập vào núi, ngay tức khắc mưa to khắp trời trút xuống, cơn chấn động đáng sợ đó truyền tới, núi non xung quanh ngay lập tức sụp đổ.
Hàn Sâm và Hughes đều bị cơn chấn động đáng sợ đó đánh bay ra ngoài, giống như một kẻ đang vùng vẫy trong sóng thần, thân bất do kỷ bị chấn động đó đẩy lao ra ngoài.
Đùng!
Người Hàn Sâm đâm vào một đỉnh núi làm đỉnh núi ấy đổ xuống, máu tươi trong miệng trào ra, hắn đã dùng toàn lực thi triển lực lượng, nhưng có vẻ vẫn không ngăn được cơn chấn động đáng sợ đó, đến cả việc đứng vững người trong cơn chấn động cũng không làm được.
Trên bầu trời lại truyền tới đợt sóng chấn động đáng sợ đó, dư âm hạ xuống nương theo xung kích của mưa lớn, giống như hình thành nên con sóng thần trong không trung, đập xuống từ trên hư không, ngay
tức khắc lại đánh Hàn Sâm bay ra ngoài.
Cơ thể của Hàn Sâm liên tục bị tấn công, lục phủ ngũ tạng khó chịu tới muốn mạng, cuối cùng hắn kích thích Đế Văn, từng đợt chú văn kim quang chuyển động trong máu thịt, khiến cho lực lượng của Hàn Sâm †ăng lên mạnh mẽ, làm hắn miễn cưỡng đứng vững được trong cơn chấn động đó.
Hughes bị đánh vào đáy biển, lăn lộn cùng với sinh vật biển đang vùng vẫy giãy chết dưới đáy biển, sắp bị vùi vào trong mắt nhìn chính là bị chôn vào trong khe hở trên mặt đất của đáy biển bị nứt ra.
Hàn Sâm hơi nhíu mày, cố phá đợt chấn động của sóng thần trên trời, lao đến bên cạnh của Hughes, kéo Hughes từ dưới đáy biển lên.
Một tay nắm lấy Hughes, ánh mắt hắn nhìn về bầu trời, nhưng mà trong sự chấn động đáng sợ và cơn mưa lớn đó, cả bầu trời đều giống như đại dương nổi giận, hoàn toàn không nhìn thấy gì cả.
Chỉ nghe thấy được từng tiếng gầm của Cổ Thuỷ Thần và âm thanh sóng lớn võ vào hư không, mỗi một cú võ dường như đều khiến cho tinh tú phải run rẩy, vô số ngọn núi cũng sụp đổ vì thế.
Sức mạnh đáng sợ này đã vượt ra xa sức tưởng tượng của Hàn Sâm, dưới sự bảo vệ của Đế Văn, Hàn Sâm mới miễn cưỡng đứng vững ngườitrong mưa lớn, đứng trên một tảng đá khổng lồ ngẩng mặt nhìn lên trời, hắn muốn nhìn rõ Cổ Thuỷ Thần đang làm gì, đáng tiếc là cái hắn nhìn thấy được lại chỉ là mưa lớn và sóng thần từ trong bầu trời công kích xuống.
Hughes cũng là Công Tước, sắp thăng lên cấp Vương, nhưng mà nàng lại chỉ có thể trốn vào lòng Hàn Sâm, ôm chặt lấy người Hàn Sâm mới không bị cơn chấn động khủng khiếp đó đánh bay vào trong vực sâu của đáy biển.
Cả vũ trụ dường như đều đang chấn động lắc lư dưới biển trời đó, từng tiếng gầm lên của Cổ Thuỷ Thần cũng vang tận trời cao.
Hàn Sâm hoàn toàn không nhìn thấy trận chiến đấu của Cổ Thuỷ Thần, nhưng trong tiếng gầm của Cổ Thuỷ Thần dường như có thể cảm giác được hắn đang ra sức vật lộn, hơn nữa càng đánh càng hăng.
Đùng!
Đột nhiên, Hàn Sâm nghe thấy một tiếng vang kì lạ, giống như tiếng cửa đá di chuyển, sau đó hắn nhìn thấy trong không trung thế xuất hiện một tia sáng.
Tia ánh sáng đó xuyên thẳng qua biển trời, xuyên qua gió to mưa lớn, xuyên qua tất cả mọi cản trở, khiến tầm nhìn hầu như bằng không của Hàn Sâm trong cơn mưa lớn cũng có thể nhìn rõ ràng.
Nhưng mà ánh sáng đó lại không hề mãnh liệt, nó giống như tia sáng của ánh nến xuất hiện trong từ khe cửa sau khi đẩy ra cánh cửa phòng trong đêm tối.
“Cửa của Thần Điện Gen bị phá rồi!” Mưa lớn không ngừng đập vào trên khuôn mặt của Hàn Sâm, nhưng Hàn Sâm vẫn nhìn thấy rõ ràng, †ia sáng đó chiếu ra từ trong cửa của Thần Điện Gen, cửa lớn của Thần Điện Gen đã bị đẩy ra một khoảng trống.
“Ta là Thần Linh, Chư Thiên không cản được” Cổ Thuỷ Thần liên tục gầm lên, cả biển trời đều điên cuồng tuôn về phía khe cửa bị mở ra của Thần Điện Gen.
“Sắp thành công rồi sao?” Kính Tử Đồng Thần Điệp trong mắt phải của Hàn Sâm chuyển động, nhìn chằm chằm vào cửa lớn của Thần Điện Gen.
Hắn không biết phải làm sao mới được xem như là thăng lên Thần Linh thành công, nhưng mà Cổ Thủy Thần làm như thế rõ ràng là vì muốn xông vào bên trong của Thần Điện Gen, có lẽ lúc vào tới trong điện cũng chính là lúc hắn thăng lên Thần Linh.
Vạn tộc thắp đèn, đó cũng chỉ là thắp đèn mà thôi, cho dù là Thượng tộc cũng không thể vào trong Thần Điện Gen, chỉ có Thần Đăng Gen bọn họ thắp sáng là được cung cấp cho Thần Điện.
Bây giờ Cổ Thuỷ Thần đánh vào Thần Điện Gen bằng thân thể xác thịt, muốn đi vào trong đó, ai cũng không biết sẽ có hậu quả như thế nào.
Nước biển vô tận đã xông tới trước khe cửa, từng cơn sóng khổng lồ mạnh mẽ đập vào cửa của Thần Điện, sắp lao vào được trong Thần Điện tới nơi rồi.
Đột nhiên, Hàn Sâm thấy một cánh tay vươn ra từ trong khe cửa bị mở ra của Thần Điện Gen.
Cánh tay đó đẹp tựa như tiên, khoảnh khắc vươn ra từ trong khe cửa ấy, nó ấn nhẹ lên ngọn sóng khổng lồ của biển trời đang điên cuồng vọt tới kia.
Sau đó cánh tay đó lại nhẹ nhàng lui về trong khe cửa, cửa lớn của Thần Điện Gen cũng đóng sầm lại, biển trời chiếm cứ cả một bầu trời giống như bị nhấn nút tạm dừng, mưa gió bỗng chốc đều thu về.
Cửa lớn đóng lại, tia ánh sáng đó cũng biến mất, Hàn Sâm cũng không nhìn thấy Thần Điện Gen nữa, cái mà hắn nhìn thấy được chỉ là một vùng biển trời xanh thẳm chiếm giữ lấy không trung.
Nhưng một giây sau, Hàn Sâm lại nhìn thấy màu máu trong biển trời trong xanh đó giống như hoa tươi nở bung ra, trong nháy mắt, biển trời đã biến thành biển máu.
Áo ào!
Biển trời màu máu trút xuống, mưa máu đổ xuống giống như trút nước, nhuộm đỏ Chư Thiên Vạn Giới.
Hết chương 2352.
Bạn cần đăng nhập để bình luận