Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2418. Ưu thế cha truyền con nối

Hàn Sâm chỉ đơn giản là xác định lại vị trí Lĩnh Vực hạch tâm của mình, đi lòng vòng ở gần đấy.
Bây giờ hắn không có tâm trạng săn giết dị chủng hạch tâm, có lẽ hắn sẽ quay trở lại căn cứ sau khi hiểu rõ về khu vực lân cận.
Đi ra từ trong phòng, Hàn Sâm ngẩn cả người. Chỉ thấy Lạc Diệp và Bảo Nhi nhìn nhau trên bàn trà, trên mặt Lạc Diệp dán đầy giấy, còn cầm hai lá bài trong tay, với một biểu hiện nghiêm túc.
Còn Bảo Nhi thì cầm một lá bài trong tay, nhìn hai lá bài trong tay Lạc Diệp, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngập tràn sự nghiêm túc.
“Nên chọn lá nào đây?” Bảo Nhi tỏ vẻ suy nghĩ rất chăm chú, ngón tay chỉ tới chỉ lui ở mặt sau lá bài, dường như phải chọn ra một trong số chúng.
Hàn Sâm vừa nhìn là biết, có lẽ Bảo Nhi đang chơi poker cùng với Lạc Diệp.
Cách chơi bài poker rất dễ, bài poker ngoại trừ lá .Joker ra, mỗi con số đều có bốn quân bài, tất cả đều là số chẵn.
Bỏ một lá .Joker ra, còn lại một lá Joker là số lẻ. Sau đó bỏ tất cả những quân bài ở trên tay xuống để tạo thành một đôi, các lá bài còn lại được rút ra từ lá bài của người kia, tạo thành một cặp thì có thể bỏ xuống, cuối cùng trong tay ai còn cầm lá .Joker chưa bị bỏ đi, cũng không bị rút mất thì xem như thua.
Kiểu chơi này, trước đây Hàn Sâm và Bảo Nhi cũng thường hay chơi. Vì Hàn Sâm có sở trường phán đoán loại game vô cùng giỏi, thế nên vừa bắt đầu Bảo Nhi đã thua rất nhiều lần. Nhưng sau một khoảng thời gian, Hàn Sâm muốn thắng thêm lần nữa thì cảm thấy rất khó khăn, phải cố hết sức mới có thể tranh tài với Bảo Nhi, duy trì thành tích bất bại của mình với Bảo Nhi.
Sau này Hàn Sâm dứt khoát không chơi cùng Bảo Nhi nữa, khiến Bảo Nhi không có cơ hội trở mình để báo thù, chuyện này làm cho Bảo Nhi tức giận rất lâu.
Nhưng Hàn Sâm kiên định như sắt, nói không chơi là không chơi, sẽ không bao giờ cho Bảo Nhi cơ hội trở mình.
Đây là một trò chơi tích hợp các chiến thuật may rủi, óc phán đoán, óc quan sát và chiến thuật tâm lí. Nhà họ Hàn đều am hiểu loại trò chơi, bây giờ Hàn Sâm không dám nói bản thân chắc chắn có thể thắng được Bảo Nhi.
Chỉ thấy mặt Lạc Diệp dán đầy giấy là biết Lạc Diệp thua cực kì thê thảm. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Nhi rất sạch sẽ, không bị dính tờ giấy nào lên.
Nhìn thấy bàn tay nhỏ bé của Bảo Nhi gõ vào hai lá bài còn lại, mặt Lạc Diệp không có biểu cảm gì nhưng trái tim lại đung đưa theo bàn †ay nhỏ bé của Bảo Nhi.
Nàng thật sự không cam tâm, ban đầu chỉ chơi với Bảo Nhi với suy nghĩ muốn dỗ dành một đứa trẻ. Trò chơi kiểu này, đối với một sát thủ giỏi phán đoán và quan sát như nàng, quả thực rất đơn giản.
Nhưng từ lúc bắt đầu chơi đến giờ, nàng chưa thắng được ván nào, khiến trong lòng Lạc Diệp hết sức khó chịu, thế nào cũng muốn thắng một ván.
Mắt Lạc Diệp nhìn chằm chằm vào hai lá bài, mỗi khi ngón tay Bảo Nhi chỉ vào lá .Joker, tâm trạng của nàng tốt hơn một chút, khi chỉ vào lá bảy cơ thì nàng vô cùng lo lắng.
“Chọn lá này sao?” Bảo Nhi nói, ngón tay nhỏ chậm rãi đưa tới lá .Joker, chuẩn bị bắt lấy quân .Joker.
“Rút ra đi… Rút ra đi…” Trong lòng Lạc Diệp điên cuồng gào thét, nhưng trên mặt chẳng lộ ra tí biểu cảm nào.
Bất thình lình, Bảo Nhi đột nhiên ngừng lại, bàn tay nhỏ bé nhanh chóng cầm lấy lá bảy cơ khác, cười nói: “Lấy lá này thì hơn.”
Khóe mắt Lạc Diệp giật giật, bàn tay dùng sức nắm lấy hai lá bài, Bảo Nhi rút một cái, vậy mà lại không rút.
Thấy Lạc Diệp nhìn chằm chằm mình không chịu buông tay, mặt Bảo Nhi lộ vẻ thật hết cách với ngươi, bàn tay nhỏ buông lá bảy cơ ra, chọn đúng lá .Joker: “Vậy ta rút lá này được rồi.”
Lạc Diệp vui vẻ ngay tức thì, vội vã buông tay, để Bảo Nhi bốc con Joker ra, gấp rút nói: “Đến lượt ta rút rồi.”
Bảo Nhi cầm trong tay hai lá bài, để sau lưng, sau đó lại lấy ra, hướng hai lá bài về phía Lạc Diệp: “Được rồi, ngươi rút đi.”
Lạc Diệp cắn môi, dán mắt nhìn vào hai lá bài, muốn nhìn ra được gì đó từ mặt sau lá bài.
Làm một sát thủ đỉnh cấp, năng lực quan sát và năng lực phán đoán của Lạc Diệp là đỉnh cao nhất, chỉ cần một điểm khác biệt nhỏ, nàng có thể thấy được sự khác biệt.
Hơn nữa vừa nấy lá .Joker kia còn trong tay nàng, cho dù có sót lại còn một chút hơi thở, nàng cũng có thể nhìn ra.
Nhưng không biết lá bài này được làm ra từ vật liệu gì, nhẹ như giấy, nhưng không có cách nào để lại kí hiệu và khí tức trên lá bài, ngay cả nàng cũng không nhìn ra được lá bài này rốt cuộc là thứ gì.
Mắt Lạc Diệp trừng tới mức sắp lòi cả ra, vẫn không phân biệt được lá nào là .Joker.
“Ngươi có rút hay không đây?” Bảo Nhi ngáp một cái nói.
“Vội cái gì chứ.” Lạc Diệp đưa tay ra, muốn lấy lá bài bên trái, mắt lại nhìn Bảo Nhi, hy vọng có thể nhìn ra điều gì đó trên mặt Bảo Nhi.
“Chính là lá này, ngươi mau rút đi.” Bảo Nhi nói, có vẻ nhàm chán.
Lạc Diệp nghe Bảo Nhi nói thế lại càng không dám chọn. Tuy rằng hai người mới ở cùng nhau được một, hai tiếng nhưng trong mắt Lạc Diệp bây giờ, Bảo Nhi không còn đơn giản là một đứa trẻ nữa.
“Muốn lừa ta, không dễ thế đâu.” Lạc Diệp đưa tay rút lá bài bên phải nhanh chóng, xoay qua nhìn, lập tức sững ra như bị sét đánh, ấy thế mà lại là lá .Joker.
“Sao ngươi lại không tin người thế nhỉ? Người lớn các ngươi phức tạp thật đấy, không hiểu nổi các người.” Bảo Nhi lắc đầu bất đắc dĩ nói.
Khóe miệng Lạc Diệp giật giật, cắn cắn môi không nói gì, đặt lá bài sau lưng đổi vị trí, sau đó đặt trước mặt Bảo Nhi, mặt lạnh lùng nói: “Đến lượt ngươi rút rồi.”
“Ta chọn lá này!” Bảo Nhi nói rồi đưa tay rút, lập tức chọn trúng quân bảy cơ của Lạc Diệp.
“Ha ha, ta lại thắng rồi.” Bảo Nhi ném đi đôi bảy trong tay, cầm lấy tờ giấy bên cạnh, trực tiếp dán lên trán Lạc Diệp.
“Lại lần nữa” Lạc Diệp nói rồi muốn xào bài.
“Không chơi đâu, ngươi chơi gà lắm.” Bảo Nhị lộ ra vẻ mặt tẻ nhạt, vô vị.
“Chơi nốt ván cuối.” Lạc Diệp nói từng chữ, ngọn lửa trong mắt nàng gần như bùng cháy.
Hàn Sâm xém chút nữa bật cười, chơi trò này với Bảo Nhi, Lạc Diệp đúng là tự tìm đường chết.
Bảo Nhi chớp mắt một cái, không bằng lòng nói: “Muốn chơi thì cũng được nhưng dán giấy thì chán quá, chúng ta chơi cái khác.”
“Được, ngươi nói chơi cái gì.” Trong đầu Lạc Diệp bây giờ ngập tràn ý chí chiến thắng, nàng đường đường là sát thủ đỉnh cấp Xuân Vũ, sao có thể thất bại bởi một đứa nhóc? Bất kể thế nào cũng phải thắng một ván.
“Thua một lần thì ra cửa hô to ta là đồ ngốc.” Bảo Nhi nghĩ một lúc rồi nói. “Cái này…” Lạc Diệp có hơi do dự, nàng không dám chắc mình có thể
thắng Bảo Nhi, mà rất nhiều cường giả của Xuân Vũ đều ở đây, bị người khác nghe được thì thật sự quá mất mặt.
“Không chơi nữa, bỏ đi, chán chết đi được.” Bảo Nhi nói xong đứng dậy định quay đi.
“Được rồi, cứ làm theo lời ngươi nói đi.” Lạc Diệp vội vã đưa tay kéo Bảo Nhi lại, nàng thực sự rất muốn thắng Bảo Nhi một lần.
Hàn Sâm không xem tiếp nữa. Kết quả đã định trước, chơi trò này, cho dù là cường giả cấp Thần Hóa tới đây cũng không thắng nổi Bảo Nhi. Đây là hạng mục cha truyền con nối của nhà họ Hàn bọn họ.
Hết chương 2418.
Bạn cần đăng nhập để bình luận