Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2231. Di vật của Bất Tử Điểu

Con thú nhỏ xông lên đỉnh thềm đá đầu tiên rồi ngã vật ra đất đột nhiên lăn lộn bật dậy. Mặc dù già yếu nhưng thân thủ vẫn rất mạnh mẽ, mới hai, ba bước đã lao tới đứng bên chân bà lão.
Ngọn lửa trong suốt bùng cháy trên thêm đá nhưng không thể cảm nhận chút nhiệt độ nào từ nó. Ngọn lửa trong suốt bay lên, ngưng tụ giữa không trung.
Trên người Hàn Sâm, Bạch Vi và con thú nhỏ kia đều có ngọn lửa trong suốt bị hút ra ngoài, cũng bốc lên ngưng tụ trong không trung.
Cùng với sự tách rời của những ngọn lửa trong suốt, cơ thể của cả ba cũng dần khôi phục từ trạng thái già yếu trở lại dáng vẻ vốn có của họ.
Toàn bộ ngọn lửa trong suốt ngưng tụ thành hình dáng một con chim trên không trung. Con chim ấy trông rất giống phượng hoàng, ngẩng đầu lên trời cất lên một tiếng kêu vang, sau đó khẽ gật đầu với Hàn Sâm, võ cánh bay vọt tới núi bánh bao, trong chớp mắt đã lao vào núi đá, không còn thấy bóng dáng nữa.
“Cậu trai trẻ, ngươi thắng rồi.” Bà lão nghiêm túc nhìn Hàn Sâm, nói: “Nhưng ta vẫn có chút tò mò, tại sao ngươi có thể khẳng định mình sẽ không chết?”
Hàn Sâm chỉ vào con thú nhỏ bên chân bà lão đáp: “Ngài không cho Bạch Vi rời khỏi con đường sinh tử nhưng không cấm bọn ta bắt thú nhỏ làm thí nghiệm. Điều này chứng tỏ kết quả thí nghiệm không phải một chuyện xấu với ngài, có thể còn tác dụng gì đó. Vả lại, kỹ năng diễn xuất của nó cũng hơi lố đấy, ta chỉ đuổi nó một tí mà nó đã lập tức chạy thục mạng lên núi, chết cũng không quay đầu lại. Chuyện này rất lạ lùng, thế nên ta đoán con thú này được ngài nuôi nhốt.”
“Chỉ với những điểm này mà ngươi cũng dám đi lên?” Bà lão nhìn Hàn Sâm với vẻ mặt cổ quái.
Tuy những suy đoán này không sai nhưng chuyện này có liên quan đến sống chết. Đây cũng là một loại phán đoán mà thôi, cho dù bán tín bán nghỉ cũng rất ít người dám cất bước.
Hàn Sâm lắc đầu: “Những suy đoán đó không quá quan trọng, mấu chốt là… Ta có thể nhận ra nó chưa chết, tuy nó diễn cũng ổn đấy, lại còn có kỹ năng đặc biệt để khống chế sự sống nhưng không thể qua mắt được ta đâu.”
Bạch Vi đã khôi phục về trạng thái thiếu nữ cũng đi lên, trầm ngâm quan sát con thú nhỏ bên chân bà lão.
“Ra là vậy, ta làm chuyện thừa thãi rồi.” Bà lão khẽ đưa tay ra, con thú nhỏ kia tự động nhảy vào lòng bà ngay lập tức. Sau khi vuốt ve nó mấy cái, bà lão mới tiếp tục nói: “Các ngươi đã đi qua con đường sinh tử, nhận được sự công nhận từ ý chí còn lưu lại của Bất Tử Điểu đại nhân. Lần đánh cược này xem như các ngươi thắng, có thể mang đồ đi.”
Tuy nói vậy nhưng bà lão không thèm nhấc chân, chỉ nheo mắt mỉm cười nhìn bọn hắn.
“Đồ ở đâu vậy?” Bạch Vi nhíu mày hỏi.
Bà lão cười nói: “Đồ ở ngay trước mặt các ngươi, chẳng phải các ngươi đã nhìn nó rất lâu rồi sao?”
“Ngọn núi đá này ư?” Bạch Vi sửng sốt, sau đó lập tức bừng tỉnh, nhìn núi đá dưới chân.
Bà lão gật gù, nói: “Núi này tên là Tử Cực, là bảo vật Thần Hoá do vũ trụ tạo ra một cách tự nhiên. Ngày đó Bất Tử Điểu đại nhân và Bạch Hoàng đại nhân cùng lúc phát hiện ra nó, cùng giao hẹn sẽ dùng kết quả thắng bại để quyết định nó sẽ thuộc về ai. Đáng tiếc cuối cùng lại bất phân thắng bại, chỉ đành tạm thời để ngọn núi Tử Cực ở nguyên chỗ, do Bất Tử Điểu đại nhân chịu trách nhiệm trông coi. Song Bất Tử Điểu đại nhân đã mất, còn được an táng trong núi Tử Cực. Ngọn núi trở nên vô dụng với các loài sinh vật khác, chắc hẳn Bạch Hoàng đại nhân cũng biết chuyện, cho nên mới không đích thân tới đây chuyến này mà chỉ để ngươi đến chỗ hẹn.”
“Nếu đã vậy, tại sao phụ hoàng lại còn muốn cho ta đến đây?” Bạch Vi không hiểu nổi bèn hỏi.
Bà lão bình thản đáp: “Mặc dù Bất Tử Điểu đại nhân mất sớm, đành phải chiếm cứ núi Tử Cực nhưng tất nhiên cũng sẽ không chiếm không nơi này. Vậy nên đã để lại một vật cho ngươi, có mang đi được hay không thì phải trông chờ vào chính ngươi.”
Bà lão vừa nói vừa chỉ cây trượng trong tay về phía toà tháp, một ngọn lửa tuôn ra từ đầu trượng rơi vào nóc toà tháp, lập tức thiêu cháy tòa tháp. Tòa tháp bị ngọn lửa hừng hực nuốt chửng trong nháy mắt.
Chỉ một lát sau, tòa tháp đã bị lửa thiêu ra tro, cuốn theo chiều gió, chỉ còn một vật sót lại ở vị trí từng đặt toà tháp.
Ánh mắt của đám Hàn Sâm nhìn về phía vật ấy, họ đều cảm thấy quái lạ. Vật kia như một thứ được bện thành từ cỏ khô, nhìn qua trông giống cái một tổ chim.
Hình dáng bên ngoài không tinh xảo lắm, thậm chí có thể nói là hơi thô ráp, nhưng nó khá lớn, đường kính hơn ba mét, vài người ngủ bên trong cũng không thành vấn đề.
“Đây chính là vật Bất Tử Điểu đại nhân để lại?” Hàn Sâm hơi tò mò, hỏi.
Bà lão nhìn tổ chim kia, ánh mắt mơ màng, nói: ‘Các ngươi đừng xem thường nó, đó là nơi Bất Tử Điểu đại nhân ra đời. Những cọng cỏ khô kia chẳng phải phàm vật, chúng tên là cỏ Trường Sinh, nếu các ngươi có thể mang nó đi thì sau này sẽ hiểu được lợi ích của nó.”
Bạch Vi không nói gì nữa, tiến đến trước tổ chim, duỗi tay định cầm tổ chim lên. Song cái tổ chim trông như bện từ cỏ khô lại nặng tựa núi cao, Bạch Vi cố dùng sức mấy lần liền mà tổ chim vẫn chẳng nhúc nhích, thậm chí còn không giật đứt nổi một cọng cỏ khô.
Bà lão cười tủm tỉm, bảo: “Bất Tử Điểu đại nhân ra đời ở đó, lại sống trong đó cả mấy trăm triệu năm, sức mạnh bất tử đã thẩm thấu vào tổ Bất Tử Điểu, khí cụ Thần Hoá bình thường cũng chẳng sánh bằng nó. Muốn mang nó đi, không dễ vậy đâu.”
Bạch Vi khẽ nhíu mày, trên người tản ra thần quang hoàng kim, một vầng sáng hiện lên trên người nàng, làm khí thế của nàng tăng lên ngùn ngụt, mạnh hơn lúc thường không biết bao nhiêu lần.
Hàn Sâm có phần kinh ngạc, không ngờ Bạch Vi còn một chiêu này.
Nhưng dù Bạch Vi đã bộc phát sức mạnh khủng bố như vậy vẫn không thể làm tổ của Bất Tử Điểu lung lay một chút nào, cố ra sao cũng vô dụng.
Khí cụ Thần Hóa không phải là thứ mà một Hầu Tước có thể cưỡng chế đoạt làm của riêng, đương nhiên Bạch Vi không thể dùng vũ lực chiếm lấy nó.
“Lấy một vật trả một vật, Bất Tử Điểu đại nhân đã để lại thứ quý giá nhất cho ngươi nhưng ngươi không thể đem nó đi, vậy thì đừng trách người khác.” Bà lão cười mỉm nói.
Bạch Vi im lặng nhíu mày, tập trung suy nghĩ về ý đồ của Bất Tử Điểu nhưng vẫn không tìm ra cách mang đi tổ của Bất Tử Điểu.
Hàn Sâm nhìn bà lão, hỏi: “Chỉ có sinh vật đi hết con đường sinh tử, được ý chí của Bất Tử Điểu đại nhân công nhận mới có thể lấy đi tổ của Bất Tử Điểu phải không?”
Bạch Vi nghe vậy bèn nhìn sang phía bà lão, bà lão hơi biến sắc. Chưa đợi bà trả lời, hai người đã biết đáp án.
Hàn Sâm đi tới trước tổ của Bất Tử Điểu, vươn tay chộp về tổ chim. Bàn tay mới chạm vào cái tổ đã thấy nó tự động bay lên, nhanh chóng thu nhỏ lại, chỉ trong nháy mắt đã biến thành một tổ chim lớn bằng bàn tay, hạ xuống lòng bàn tay Hàn Sâm.
“Quả nhiên.” Hàn Sâm tiện tay đưa tổ chim cho Bạch Vi đứng bên cạnh.
Bạch Vi duỗi tay bắt được tổ chim. Nhưng khi Hàn Sâm khẽ buông tay, tổ chim ấy lập tức nặng tru, rơi xuống như một tảng đá lớn. Sức lực của Bạch Vi hoàn toàn không thể ngăn nó rơi mất, cơ thể cũng bị nó kéo chúc xuống.
Tổ chim rơi trên mặt đất, bất kể Bạch Vi có dùng sức thế nào cũng không nhấc nó lên nổi.
Hết chương 2231.
Bạn cần đăng nhập để bình luận