Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2704. Hoành Tà

Không ngờ ngọn núi bị đám người khổng lồ đào ra lại từ từ sinh trưởng, không chỉ lỗ hổng bị đào ra mà cả ngọn núi dường như đều đang bành trướng, Hàn Sâm nhìn mà trợn tròn mắt.
Để xác định không phải bản thân hoa mắt, Hàn Sâm đợi thêm một chút nữa, quả nhiên nhìn thấy lỗ hổng bị đào ra càng ngày càng nhỏ đi, rõ ràng không phải do hắn bị hoa mắt, mà là ngọn núi thật sự đang tự sinh trưởng.
Ầm!
Hàn Sâm đang xem đến xuất thần thì đột nhiên nghe được một sóng âm cao tần. Sau khi sóng âm đó đi vào tai, trong đầu Hàn Sâm bỗng trở nên mơ hồ, hắn ôm lấy đầu trực tiếp rơi xuống, ngã vào giữa đại dương.
Hàn Sâm nhanh chóng chuyển vận sức mạnh, cưỡng ép ngăn cản sóng âm khủng bố kia, cảm thấy đỡ hơn một chút nhưng trong đầu vẫn cứ kêu ong ong, không thể nào hoàn toàn ngăn chặn được.
Khó khăn lắm hắn mới bơi ra khỏi biển, vừa ngoi lên khỏi mặt nước bèn quay đầu nhìn về phía nguồn phát âm thanh đó. Chỉ thấy nơi phát ra âm thanh khủng bố không ngờ lại là trụ kim loại được cắm trên đỉnh ngọn núi. Lúc này trụ kim loại đang điên cuồng xoay tròn giống như mũi khoan, hoa văn bên trên trụ kim loại nhấp nháy quang văn quái dị, những quang văn kia thuận theo sự chuyển động quay tròn của trụ kim loại giống như một cái máy khoan không ngừng khuấy đục vào lồng ngực của người khổng lồ đáng sợ, khiến máu tươi trong vết thương tung tóe, bắn lên áo giáp và tóc của người khổng lồ, lập tức khiến những nơi bắn trúng bị nhuộm thành màu đỏ máu.
Lúc này Hàn Sâm mới ý thức được, áo giáp của người khổng lồ đó vốn dĩ không phải màu đỏ tươi mà là bị máu tươi của mình nhuộm đỏ.
Những chỗ bị bắn trúng trên tóc đều biến thành màu đỏ máu, một nửa phần trên không bị bắn lên vẫn giữ được màu trắng bạc.
Còn di thể người khổng lồ trong suy nghĩ của Hàn Sâm lại không phải là vật chết, dưới sự chuyển động quay tròn và siết chặt của trụ kim loại, Hàn Sâm cảm nhận cơ thể của hắn đang rung lên rất rõ ràng, dường như đang chịu đựng một cơn đau cực lớn.
“Ô, tên này còn sống đấy à?” Hàn Sâm kinh ngạc ở trong lòng.
“Ngươi là ai? Tại sao lại ở nơi này?” Hàn Sâm đang suy ngẫm lại đột nhiên nghe thấy âm thanh vang lên bên tai, giống như sét đánh ầm ầm. Người khổng lồ đáng sợ đang bị trụ kim loại đóng đỉnh kia bất ngờ quay đầu nhìn về phía của hắn, đôi mắt thấu qua khe hở giữa sợi tóc nhìn qua. Tuy chỉ là một ánh mắt nhưng lại khiến người ta cảm thấy †oàn thân khó chịu bất an giống như bị ngọn lửa cháy bừng bừng thiêu đốt vậy.
Còn âm thanh của người khổng lồ khủng khiếp đó rõ ràng đang run rẩy, giống như đang cố kìm nén gì đó.
Hàn Sâm đại khái có thể tưởng tượng ra, cơ thể của hắn đang bị máy khoan không ngừng cắt xé, không đau mới là chuyện lạ.
“Thế ngươi là ai? Tại sao lại ở nơi này?” Hàn Sâm bay ra từ trong nước, không tiến mà lại lùi, cố gắng hết sức kéo dài khoảng cách với người khổng lồ khủng khiếp đó, vừa lùi vừa hỏi ngược lại.
Người khổng lồ khủng bố nhìn Hàn Sâm trừng trừng, ánh mắt vẫn không hề di chuyển, qua một lúc mới nói: “Ngươi đã có thể đến được nơi này, lẽ nào không biết ta là ai sao?”
“Tại sao ta phải biết ngươi là ai?” Hàn Sâm lùi đến một khoảng cách mà tự bản thân cảm thấy an toàn mới ngừng lại, nhìn người khổng lồ nói.
Người khổng lồ đáng sợ hình như hơi ngẩn đi, đột nhiên cười phá lên: “Ngươi không biết ta là ai? Thế thì tốt quá, vậy tính ra, ngươi cũng không biết Thánh Chủ là ai phải không?”
“Ngươi là Thánh Chủ?” Hàn Sâm lập tức kinh ngạc vô cùng, tỏ vẻ không dám tin nhìn người khổng lồ khủng khiếp.
Người khổng lồ khủng khiếp nghe Hàn Sâm hỏi như thế bất chợt ngẩn ra, ánh mắt kỳ lạ nhìn chằm chằm Hàn Sâm không ngừng dò xét nhưng lại không lên tiếng nữa, hình như đang phán đoán điều gì đó.
Hàn Sâm thấy người khổng lồ không lên tiếng nên hỏi lại lần nữa: “Rốt cuộc ngươi là ai? Tại sao lại bị đính trên núi?”
Người khổng lồ khủng khiếp lại nhìn Hàn Sâm, lúc này mới lộ ra vẻ mặt phức tạp nói: “Ta chính là Thủy Tổ Phá Thiên.”
Cho dù đang bị đóng đinh trên núi nhưng khi nói đến mấy chữ này, người khổng lồ vẫn mang theo sự kiêu ngạo không gì sánh được, dường như chỉ vì mấy chữ này mà cả vũ trụ đều kiêu ngạo vì hắn vậy.
“Ngươi là Thủy Tổ Phá Thiên? Những người khổng lồ kia đều là tộc Phá Thiên sao?” Tuy Hàn Sâm đã đoán được một chút nhưng thật sự nghe thấy người khổng lồ khủng khiếp đó thừa nhận là tộc Phá Thiên, hắn vẫn hơi kinh ngạc.
“Đúng vậy, những người đó đều là thần dân của tộc Phá Thiên ta.” Thủy Tổ Phá Thiên nói xong bèn dừng lại một chút, nhìn chằm chằm Hàn Sâm hỏi: “Vậy ngươi là ai?”
“Hàn Sâm, một vô danh tiểu tốt của Tinh tộc.” Để có qua có lại, Hàn Sâm cũng nói ra tên họ lai lịch của mình.
“Từ khi nào Tinh tộc lại có được phách thể giống như ngươi thế này?” Thủy Tổ Phá Thiên quan sát Hàn Sâm từ trên xuống dưới, cũng không biết trong lòng đang nghĩ cái gì.
“Chắc ngươi bị giam quá lâu rồi, không biết những việc ở trong đại vũ trụ. Tỉnh tộc bọn ta đã khác trước từ lâu rồi” Hàn Sâm nhanh chóng hỏi thêm một câu: “Sao ngươi lại bị giam ở nơi này? Sao những thần dân của ngươi không cứu ngươi ra?”
“Nói cũng đúng, bây giờ đã không phải thời đại của tộc Phá Thiên bọn †a nữa rồi.” Thủy Tổ Phá Thiên khẽ thở dài: “Nếu không phải vì cứu ta thì họ đã không bị giam ở nơi này đời đời kiếp kiếp, ngày qua ngày năm qua năm đào núi rồi.”
“Rốt cuộc là ai đã giam ngươi ở nơi này? Là Thánh Chủ sao?” Hàn Sâm truy hỏi. Trước đó Thủy Tổ Phá Thiên đã nhắc tới Thánh Chủ, rõ ràng chuyện của tộc Phá Thiên rất có khả năng liên quan đến Thánh Chủ.
Thủy Tổ Phá Thiên khẽ lắc đầu, vừa muốn nói gì đó thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, gấp gáp nói với Hàn Sâm: “Nhanh, nhanh trốn vào trong tóc ta, nếu không thì ngươi chắc chắn sẽ chết.”
Trong lòng Hàn Sâm sinh ra một nỗi sợ hãi, đến Áo Giáp Hắc Tinh cũng phát ra khí tức không bình thường, biết được Thủy Tổ Phá Thiên không phải đang lừa gạt hắn.
Vừa hạ quyết tâm, Hàn Sâm bèn lắc mình, bay lên trên vai Thủy Tổ Phá Thiên, chui vào trong tóc hắn.
“Bất kể xảy ra chuyện gì, ngươi tuyệt đối không được lộ ra chút khí tức nào.” Thủy Tổ Phá Thiên lại dặn dò thêm một câu, rồi không lên tiếng nữa, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm về chân trời.
Hàn Sâm chui vào trong tóc đồng thời tự thu hồi lại khí tức, Áo Giáp Hắc Tinh cũng tiết ra một sức mạnh kỳ dị, khoá chặt cơ thể của hắn khiến khí tức trên người hắn biến mất, đến bản thân Hàn Sâm cũng không cảm giác được khí tức của mình nữa.
Đột nhiên, Hàn Sâm cảm nhận được giữa không trung truyền đến chấn động dữ dội. Hàn Sâm nhìn thấy ánh hào quang trên vầng mặt trời giống như đồng hồ sáng rọi trên không trung, một bóng hình đột nhiên đi ra từ bên trong.
Sau khi nhìn rõ bóng hình đó, Hàn Sâm suýt đã kêu ra tiếng. Không ngờ đó lại là Đế Thuân mà trước đây Hàn Sâm từng gặp ở tinh cầu Nhật Thực. Về sau, sau khi Đế Thuân tự nhiên bị thương, Hàn Sâm không gặp lại hắn lần nào nữa, không ngờ lại gặp được hắn ở nơi này.
“Hoành Tà, ngươi đã nghĩ kỹ chưa?” Đế Thuân toàn thân áo giáp vàng, mũ sắt vàng, hệt như thần hoàng trên trời cao, ánh mắt như điện nhìn chằm chằm người khổng lồ khủng khiếp nói.
“Xem ra vết thương của ngươi đã đỡ kha khá rồi nhỉ, vậy mà lại rảnh rỗi ngày nào cũng đến chỗ ta lãng phí thời gian. Có thời gian như thế, không bằng ngươi đi điều tra thử xem rốt cuộc là ai đang tính kế ngươi, khiến ngươi bị thương thành thế này.” Người khổng lồ cười nhạo nói.
“Hoành Tà, lẽ nào ngươi thật sự muốn bị giam ở nơi này suốt đời suốt kiếp, ngày ngày nhìn thần dân của tộc Phá Thiên xả thân chết uổng vì ngươi, suốt đời không được yên ổn sao?” Đế Thuân cũng không tức giận, chỉ lạnh lùng nói.
Hết chương 2704.
Bạn cần đăng nhập để bình luận