Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1882. Chém giết trâu địa ngục

“Nếu như có thể quay lại Luyện ngục Thiên quốc trước, có lẽ ta có
cách có thể thử một lần.” Cổ Na nói. “Cách gì?” Mọi người đồng thanh hỏi.
“Bây giờ không kịp giải thích, chúng ta mau chóng trở về rồi nói, bây giờ mặc dù Luyện ngục Thiên quốc không bị khống chế, nhưng sức mạnh lại càng ngày càng mạnh, chẳng mấy chốc sẽ có thú Luyện Ngục mạnh hơn xuất hiện, không chắc có thể đến trước tượng Nữ thần Kana không nữa, cứ sống tới chỗ đó trước rồi tính sau.” Cổ Na nói rồi đứng dậy kéo Cổ Nhã đi ra ngoài.
Hàn Sâm cũng biết không thể trì hoãn thời gian hơn nữa, mấy người Vương Vũ Hàng cũng vội vàng theo sau.
Cổ Na đi cùng Cổ Nhã, phạm vi hiệu lực của vòng sáng cũng lớn hơn một chút, nhưng vẫn rất có giới hạn, mấy người Hàn Sâm đều chỉ có thể cố gắng đứng gần nhau hơn.
Hàn Mộng Nhi và Chú Ngữ không ngừng bắn chết những con thú Luyện Ngục lao tới, Hàn Mộng Nhi có thể giết chết thú Luyện Ngục, điều này làm trong lòng Hàn Sâm rất vui vẻ.
Sức mạnh của Hàn Mộng Nhi rất đặc biệt, gen nguyên bản của nàng có một phần là đến từ Thần chủ và Nữ thần Hủy diệt, một phần khác là đến từ Hàn Sâm, hình thành nên một loại lực hủy diệt biến dị.
“Nếu Mộng Nhi có thể giết chết thú Luyện Ngục, nói rõ thú Luyện Ngục hay là sức mạnh của thú Luyện Ngục có liên quan gì đó đến lực tử vong nhỉ.” Hàn Sâm âm thầm suy tư trong lòng.
Mặc dù có thể đoán được đại khái loại thuộc tính của thú Luyện Ngục, nhưng trong số sức mạnh Hàn Sâm am hiểu, sức mạnh của Chú Ngữ có vẻ như cũng có khả năng khắc chế loại sức mạnh này.
Đáng tiếc Chú Ngữ mới chỉ tới cấp Nam Tước, bây giờ còn có thể miễn cưỡng ứng phó, chờ lát nữa nếu sức mạnh của Luyện ngục Thiên quốc †ăng lên thêm, sợ là Chú Ngữ cấp Nam Tước sẽ không còn tác dụng mấy nữa.
Chỉ có Băng Cơ Ngọc Cốt thuật mới thăng lên cấp Tử Tước, nhưng lại không có tác dụng với thú Luyện Ngục, khiến Hàn Sâm không khỏi hơi buồn bực trong lòng.
Công tước Băng Điểu đi theo nhóm người Hàn Sâm, thấy hơi xấu hổ, nàng có cấp bậc cao nhất trong những người ở đây, nhưng bây giờ lại trở thành người vô dụng nhất, chỉ biết đi theo mấy người Hàn Sâm.
Cổ nha và Cổ Nhã đều rất bất ngờ với võ trang gen Chú Ngữ của Hàn Sâm, còn có sức mạnh của Hàn Mộng Nhi nữa, sức mạnh có thể săn giết thú Luyện Ngục, chắc chắn không tầm thường rồi.
Vừa mới tiến vào nội thành, chuyện họ lo lắng nhất đã xảy ra, chỉ nghe trong bóng đêm u tối truyền ra một tiếng trâu rống như sấm nổ.
Sau đó lại nghe thấy tiếng gót sắt lộc cộc vang lên trong bóng đêm, đồng thời đang lao tới chỗ mấy người Hàn Sâm với tốc độ cực nhanh.
Mắt nhìn không thấy trong bóng tối rốt cuộc là thứ gì, nhưng chỉ cần nghe tiếng thôi cũng biết đang có một con thú Luyện Ngục khủng khiếp đang đâm thẳng đến chỗ bọn hắn.
“Cẩn thận, đã có thú Luyện Ngục cao cấp hơn được tạo ra.” Cổ Na lên tiếng nhắc nhở.
Thật ra không cần nhắc nhở, Chú Ngữ và Hàn Mộng Nhi đã nhắm súng và mũi tên theo hướng tiếng bước chân phát ra.
Mấy người Hàn Sâm bây giờ cũng không còn cách nào tránh né được, bọn họ không thể rời khỏi Cổ Na và Cổ Nhã, nếu không họ sẽ bị vô số những cánh tay yêu dị trên mặt đất lôi vào bóng tối.
“Bò…Ò…!” Một tiếng trâu rống rung trời truyền tới từ trong bóng tối, khiến dường như bóng tối cũng bị xua tan một chút, giữa ánh sáng mông lung, họ nhìn thấy một con trâu địa ngục đen tuyền có thân hình còn cường tráng hơn voi, cúi thấp đầu vung lên gót sắt, lao ra từ cánh rừng tay điên cuồng xông về phía họ.
Chú Ngữ và Hàn Mộng Nhi gần như ra tay cùng một lúc, mũi tên màu đen và viên đạn màu trắng cùng nhau bắn ra.
Ding!
Mũi tên màu đen cắm trên thân trâu địa ngục, chỉ đâm ra một vết thương nhỏ, ngay cả mũi tên còn chưa hoàn toàn đi vào trong thân thể nó.
Viên đạn cũng dính trên lớp da màu đen, cũng không xuyên qua lớp da dày của nó.
“Tránh ra, mau tránh ra.” Hàn Sâm thấy con trâu địa ngục đen thùi kia sắp tới gần, Chú Ngữ và Hàn Mộng Nhi căn bản không ngăn cản được, đành phải đẩy Cổ Na về phía Vương Vũ Hàng và Long Nữ.
Còn Hàn Sâm thì một tay ôm Cổ Nhã, một tay lôi kéo Hàn Mộng Nhi lùi lại.
Tuy Công tước Băng Điểu không thể gây tổn thương cho thú Luyện Ngục, nhưng năng lực phản ứng vẫn có, thân hình nhanh chóng theo sát Hàn Sâm.
Mọi người chia ra thành hai đội, con trâu địa ngục kia chạy xuyên qua giữa bọn họ, cũng không thể đụng được người, nhưng đã đủ khiến mấy người Vương Vũ Hàng sợ mất mật.
Hàn Mộng Nhi và Chú Ngữ tiếp tục tấn công con trâu, nhưng không có tác dụng quá lớn, hai người đều chỉ là cấp Nam Tước, căn bản không có cách nào làm trọng thương trâu địa ngục.
Con trâu địa ngục màu đen quay người, lại lao về phía mấy người Vương Vũ Hàng.
“Chú nhỏ, đón lấy.” Hàn Sâm ném áo giáp cấp Hầu Tước của mình cho Vương Vũ Hàng.
Bây giờ trong số tất cả mọi người, nguy hiểm nhất chính là Vương Vũ Hàng, Hàn Sâm nhắm mắt cũng biết, mục tiêu hàng đầu của thú Luyện Ngục chắc chắn là Vương Vũ Hàng.
Vương Vũ Hàng bắt được áo giáp Hàn Sâm ném qua, vội vàng mặc lên người, trâu địa ngục cũng đã đâm đầu đến.
Oành!
Vương Vũ Hàng căn bản là không kịp trốn tránh, đã bị sừng trâu đâm trúng, may mà hắn có áo giáp cấp Tử Tước bảo vệ, nên mới không bị sừng trâu đâm lủng ruột.
Nhưng sức mạnh quá lớn đã làm hắn bị văng ra ngoài, vầng sáng trên người Cổ Na rất yếu ớt, chỉ có hiệu lực trong khoảng hai bước chân, Vương Vũ Hàng vừa bị hất ra như thế, đã ngã thẳng vào trong đống cánh tay yêu dị kia.
Trong lòng Hàn Sâm quýnh lên, cũng không chú ý được gì nữa, có gì cầm đó, chém về phía mấy cái cánh tay đang túm lấy Vương Vũ Hàng trên mặt đất.
Dù áo giáo cấp Hầu Tước có cứng rắn cỡ nào, cũng không thể ngăn cản cánh tay lôi Vương Vũ Hàng vào trong bóng tối.
Quỷ Nha đao và lực Tuyệt Nha ở chỗ này căn bản là vô dụng, Hàn Sâm cũng cầm một cây đao trong tay còn lại, chém ngang một cái trên mặt đất, thế mà lại chém đứt được vài cánh tay, ngay cả Hàn Sâm cũng ngây người một lúc.
Bây giờ Hàn Sâm mới phát hiện, cây đao hắn đang cầm bằng tay trái chính là phôi đao hắn lấy ra từ tinh cầu Đao Phần, cái phôi đao kia nhìn giống một cây côn sắt, ngay cả lưỡi đao cũng không có, nhưng chẳng biết làm sao mà lại có thể chém đứt mấy cánh tay mà ngay cả Công tước cũng không làm gì được kia.
Không còn thời gian để quan tâm nhiều thế, Hàn Sâm lại quơ phôi đao chém vài lần, chém đứt mấy cánh tay đang túm chặt Vương Vũ Hàng, kéo hắn thoát ra ngoài.
Cổ Nhã và Cổ Na nhìn đến gần như không khép được miệng, thú Luyện Ngục bị giết chết thì còn có thể nói là do sức mạnh của chúng chưa đủ mạnh.
Nhưng những cánh tay này là một trong những sức mạnh bản nguyên của Luyện ngục Thiên quốc, ngay cả cường giả cấp Vương cũng khó mà tùy ý chặt đứt những cánh tay này, tại sao Hàn Sâm chỉ dùng một thứ nhìn giống côn sắt, lại thuận tay chém đứt được những cánh tay đó.
Hàn Sâm không quan tâm được nhiều như vậy, con trâu địa ngục màu
đen kia lại lao về phía Vương Vũ Hàng.
“Lão Hàn, cứu ta với!” Vương Vũ Hàng run lẩy bẩy đứng tại chỗ, chạy cũng không dám chạy, vì chỉ cần khẽ động thôi cũng sẽ rơi vào rừng cánh tay yêu dị, so với kết quả bị trâu địa ngục màu đen húc còn đáng sợ hơn.
Mắt thấy trâu địa ngục sắp húc trúng người Vương Vũ Hàng, Hàn Sâm đưa tay đẩy Vương Vũ Hàng về phía Cổ Na, đồng thời vung phôi đao lên.
Giơ tay chém xuống, một đầu trâu màu đen bay lên giữa không trung. Rầm rầm!
Thân trâu không đầu to khủng xông ra một khoảng xa rồi mới té vào rừng cánh tay, thi thể và đầu trâu đều hóa thành khói đen biến mất.
Cổ Na và Cổ Nhã đều trợn to mắt nhìn Hàn Sâm, cảm thấy quá mức khó tin.
Hết chương 1882.
Bạn cần đăng nhập để bình luận