Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2617. Bạch Tượng

Khi tất cả mọi người đang nghỉ ngờ thì thấy bên trong ý cảnh của ba chữ đang bộc phát kia có một thứ bay ra.
“Đây là cái gì?” Hàn Sâm hơi ngẩn ra, không khỏi nhìn về phía Vân Tố Y đứng một bên, hắn nhưng chưa nghe nói qua Trấn Thiên Cung tấm biển trong vẫn còn có đồ.
“Ta… Cũng không biết…” Vân Tố Y cũng mờ mịt, nàng chưa nghe nói qua Trấn Thiên Cung tấm biển bên trong còn có thể còn sẽ có đồ bay ra ngoài.
Không chỉ là hai người bọn họ, tất cả mọi người là vẻ mặt mờ mịt, ai cũng không ngờ bên trong tấm biển lại có gì đó, đều nhìn chằm chằm nơi đó.
Chỉ thấy thứ bay ra từ trong tấm biển kia giống nhau một đầu voi, toàn thân trắng nốn như ngọc, hình thể cũng chỉ dài một xích, một đôi răng ngà trong suốt long lanh.
Mọi người thấy Tiểu Bạch Tượng bay ra từ trong tấm biển của Trấn Thiên Cung này, cũng cảm thấy khó hiểu, không biết tại sao nó sẽ xuất hiện ở chỗ này.
Trấn Thiên Cung phòng vệ nghiêm ngặt cực kỳ, làm sao lại có một con dị chủng mà bọn họ không biết là gì giấu ở trong tấm biển ở đại điện chứ.
Sau khi con Tiểu Bạch Tượng kia xuất hiện, rơi vào Hàn Nghiên trước mặt, thân hình ngay lập tức biến lớn, trong chớp mắt đã to bằng Voi ma mút.
Nói cũng kỳ quái, sau khi con Bạch Tượng này xuất hiện, ý cảnh trên ba chữ Trấn Thiên Cung bỗng biến mất, khôi phục về độ dáng hoàn toàn yên tĩnh.
Bạch Tượng vươn mũi voi ra, quấn lấy người Hàn Nghiên.
Hàn Sâm hoảng sợ, tưởng con Bạch Tượng kia sẽ làm hại Hàn Nghiên, lắc mình xông ra ngoài, nhưng lại thấy sau khi Bạch Tượng lấy mũi quấn lấy Hàn Nghiên thì đặt nàng ở trên lưng.
Hàn Nghiên ngồi ở trên lưng Bạch Tượng, ngay sau đó Bạch Tượng xoay người đi vào trong Trấn Thiên Cung.
Thấy Bạch Tượng không có ác ý, Hàn Sâm mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn vội vàng đi theo, trên thực tế không chỉ Hàn Sâm, rất nhiều trưởng lão cũng đã chạy đến nơi này, đều là vẻ mặt cổ quái nhìn Bạch Tượng đi trong Trấn Thiên Cung.
Chuyện này quá mức ly kỳ, nhưng không có một ai biết trong tấm biển của Trấn Thiên Cung lại cất giấu một con Bạch Tượng, chuyện này thật sự có hơi khó tin, làm cho người ta không cách nào tin nổi.
Ngay cả Cung Chủ Trấn Thiên Cung cũng tự mình đến, vừa rồi hắn suy †ư một lúc lâu, cũng không nghĩ ra được, rốt cuộc Bạch Tượng đó có lai lịch ra sao.
Chỉ nhìn khí tức của Bạch Tượng chắc chắn là sinh vật Thần Hóa, nhưng mà một sinh vật Thần Hóa giấu ở trong tấm biển, mà bọn họ lại không hề có cảm giác, đây quả thực là vả lên mặt rất nhiều cường giả cấp Thần Hóa của Trấn Thiên Cung.
Nhưng bọn họ cũng biết Bạch Tượng chắc chắn có lai lịch, không ai tùy tiện động thủ, chỉ đi theo Bạch Tượng, xem nó rốt cuộc muốn làm gì.
“Cung Chủ đại nhân, rốt cuộc con Bạch Tượng đó có lai lịch gì?” Hàn Sâm lo lắng cho an nguy của Hàn Nghiên, thấy Cung Chủ của Trấn Thiên Cung đến, bèn hỏi thăm.
“Bình tĩnh chớ nóng, ta sẽ bảo đảm sự an toàn của Hàn Nghiên, sẽ không để cho nàng chịu thương tổn gì.” Cung Chủ Trấn Thiên Cung vừa đi vừa nói chuyện.
Hàn Sâm nghe hắn nói như vậy, không thấy an tâm, còn lo lắng hơn, bởi vì nghe giống như đến cả Cung Chủ Trấn Thiên Cung cũng không biết lai lịch của Bạch Tượng.
Mặc dù nghe có hơi khó tin, một sinh vật Thần Hóa ở trong Trấn Thiên Cung, Trấn Thiên Cung lại không có ai biết lai lịch của nó, nhưng mà đây cũng là chân thật chuyện đã xảy ra.
Hàn Sâm chỉ đành cắn răng theo sát con Bạch Tượng, may con Bạch Tượng trông cũng không ác ý, nó đi cũng không nhanh, Hàn Nghiên ngồi ở trên lưng của nó nhìn xung quanh, nhưng trên mặt có chút ít ngạc nhiên, cũng không bị tổn thương.
“Tiểu Nghiên, ngươi không sao chứ?” Hàn Sâm đi theo bên Bạch Tượng, hỏi.
“Ta không sao, đây là một trong những nghi thức nhập môn của Trấn Thiên Cung sao?” Hàn Nghiên thấy hơi ngạc nhiên bèn hỏi.
“Ngươi có thể tụt từ trên lưng nó xuống không?” Hàn Sâm lại hỏi. “Được chứ, bây giờ xuống luôn sao?” Hàn Nghiên hỏi. “Ngươi xuống đi.” Hàn Sâm nói.
Hàn Nghiên đứng dậy trên lưng Bạch Tượng rồi bay lên, nhưng mà nàng rời khỏi lưng của con voi thì con Bạch Tượng đó vương mũi ra lôi nàng về.
Nhưng Bạch Tượng cũng không làm nàng bị thương, chỉ đặt nàng trên lưng đầy nhẹ nhàng, sau đó đi về phía trước.
“Để cho nàng ngồi tạm trên đó đi, Bổn Cung Chủ bảo đảm nàng sẽ không bị thương dù chỉ một sợi tóc.” Cung Chủ Trấn Thiên Cung híp mắt nói.
trong tấm biển Trấn Thiên Cung có một con Bạch Tượng bay ra, đây quả thực là thiên cổ kỳ văn, tất cả đệ tử của Trấn Thiên Cung cũng cảm thấy không khó hiểu, nhưng lại tò mò không biết rốt cuộc Bạch Tượng là cái gì.
Nhưng lúc này đệ tử bình thường đã bị ngăn lại, cũng không thể đi theo Bạch Tượng, bây giờ người đi theo Bạch Tượng đều là đại lão của Trấn Thiên Cung, ít nhất cũng là trưởng lão gì đó.
Con Bạch Tượng cõng Hàn Nghiên xuyên qua đại điện của Trấn Thiên Cung, chậm rãi đi tới hậu hoa viên của Trấn Thiên Cung.
Đây là nơi nghỉ ngơi của Cung Chủ của các triều đại Trấn Thiên Cung, bây giờ đương nhiên thuộc về vị Cung Chủ đang ở bên cạnh Hàn Sâm, người bình thường không được phép đi vào nơi này.
Lúc này cả đám cũng đi theo Bạch Tượng qua đó, chỉ thấy nơi này giống như một vườn hoa lớn thiên nhiên, núi non trùng điệp, linh thảo †ỏa ra mùi thơm, giống như động phủ của Thần Tiên.
Trong đó không thiếu thiếu thực vật dị chủng quý báu, làn Hàn Sâm muốn cắt phăng đi.
Đại Bạch Tượng cõng Hàn Nghiên đi thẳng tới bên cạnh một đầm nước dưới vách núi đá ở hậu hoa viên, chỉ thấy kia trên vách núi đá có khắc bốn chữ rồng bay phượng múa to “Thiên Ngoại Chi Thiên”.
Bốn chữ khắc kia trông thần thái phi dương, cho dù người không hiểu nghệ thuật viết chữ như Hàn Sâm, cũng cảm thấy là tác phẩm của một người trẻ tuổi.
Nhưng một người trẻ tuổi tại sao khắc chữ được ở nơi này, nơi này là nơi nghỉ ngơi của Cung Chủ các đời của Trấn Thiên Cung, ngoại nhân không được đi vào, chứ đừng nói là để lại dấu vết.
Bạch Tượng đi tới trước vách đá, cúi đầu bỏ vòi vào trong đầm nước, chỉ trong chớp mắt, mực nước trong đầm nước giảm xuống cực kỳ nhanh, còn nhanh hơn máy bơm.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm con Bạch Tượng đó, không biết rốt cuộc nó đang làm gì. Đợi một hồi thì thấy cái vòi của Bạch Tượng nhấc lên từ trong đầm nước, hơn nữa trên mũi của nó còn quấn một thứ.
Đó là một cái hộp bằng ngọc, chỉ dài chừng một xích, mọi người nhìn mà chẳng hiểu ra sao, trong đầm lại có một hộp ngọc, đúng là chuyện ly kỳ.
Cung Chủ Trấn Thiên Cung nhìn hộp ngọc kia cau mày suy tư, hình như nghĩ tới điều gì, nhưng không dám khẳng định.
Vòi của Bạch Tượng giương lên, cuốn hộp đó đặt vào trong tay Hàn Nghiên, sau đó nằm ở bên đầm nước bên, nhắm mắt lại, giống như ngủ thiếp đi vậy.
“Hàn Nghiên, ngươi tới đây.” Cung Chủ Trấn Thiên Cung nói với Hàn Nghiên đang cầm hộp ngọc nói.
Hàn Nghiên thấy Hàn Sâm khẽ gật đầu, rồi mới bò xuống từ trên lưng của Bạch Tượng. Lần này Bạch Tượng không có phản ứng gì, mặc kệ cho Hàn Nghiên cầm hộp ngọc rời đi.
“Mở hộp ngọc ra.” Cung Chủ Trấn Thiên Cung nói với Hàn Nghiên.
“Cung Chủ, trong hộp ngọc sẽ không có cái gì hung hiểm đúng không?” Hàn Sâm thấy hơi lo lắng bèn hỏi.
“Sẽ không.” Cung Chủ Trấn Thiên Cung lộ ra vẻ mặt cổ quái lắc đầu.
“Chẳng nhẽ là cái kia…” Đột nhiên mặt Vân Trường Không biến sắc, giống như nghĩ tới điều gì đó, khiếp sợ nhìn hộp ngọc.
Hết chương 2617.
Bạn cần đăng nhập để bình luận