Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 964: Di Vật

- Thái Thượng Hoàng chết tiệt, nhất định là hắn, tao muốn giết hắn. . .
Ngày hôm sau lúc vườn cây mở ra, toàn bộ khu vực Kinh Cức đều tựa hồ có thể nghe được tiếng gầm gừ phẫn nộ đến cực hạn kia của Lôi Ma Đế.
Hàn Sâm đã sớm vụng trộm trở về bên trong Tí Hộ Sở dưới mặt đất, đem các loại thực vật gen như Phi Thăng Cô và Tử Điệp Tiên Lan trồng ở trong hậu hoa viên tự mình tạo ra.
- Ba ba. . . ba ba. . .
Bảo Nhi phát hiện ra Hàn Sâm trở về, liền hưng phấn vừa kêu vừa bò tới, tốc độ kia có thể so với tốc độ xe, mang theo một đường bụi mù, mau chóng chui vào trong ngực Hàn Sâm, ôm cổ của Hàn Sâm, khuôn mặt nhỏ nhắn mập phì dán ở trên mặt Hàn Sâm, cái miệng nhỏ nhắn còn hôn một cái lên phía trên.
- Bảo Nhi ở nhà có ngoan không?
tâm tình của Hàn Sâm rất tốt, ôm lấy khuôn mặt núng nính thịt của Bảo Nhi hỏi.
- Bảo Nhi. . . nghe lời. . .
Bảo Nhi nghiêm túc nói ra.
Hàn Sâm ôm Bảo Nhi trở lại trong cung điện, nhưng lại lập tức ngây dại, chỉ thấy Linh đang quét dọn vệ sinh, ở trong cung điện không khác gì phế tích, khắp nơi đều là rác rưởi bị phá hư.
Rất nhiều đồ đạc mà Hàn Sâm mang vào từ Liên Minh, hiện tại đã trở thành một đống phế vật, giống như là một ít nệm hơi giường lớn hết sức thoải mái, lúc này đã bị xé thành mảnh nhỏ.
Nhìn cung điện giống như phế tích, Hàn Sâm trợn mắt hốc mồm hỏi:
- Linh, ở đây xảy ra chuyện gì thế?
Linh nhìn thoáng qua Bảo Nhi trong ngực Hàn Sâm, chỉ là rất đơn giản nói cô bé.
Hàn Sâm nhìn về phía Bảo Nhi, Bảo Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn lại hôn một cái lên mặt Hàn Sâm, giả bộ ngây thơ nói:
- Ba ba. . . Bảo Nhi. . . ngoan. . .
Hàn Sâm âm thầm cười khổ, hắn mới đi ra ngoài không đến hai ngày, Bảo Nhi đã biến cung điện này thành phế tích, nếu như là đi ra thêm vài ngày, có lẽ Bảo Nhi sẽ hủy toàn bộ Tí Hộ Sở đi mất.
- Không cần thu dọn nữa, đều vứt đi, chúng ta trở lại Liên Minh mua đồ mới về.
Hàn Sâm liếc mắt nhìn bên trong cung điện, thật sự không có gì có giá trị để thu về, liền mang theo Bảo Nhi cùng Linh trở về Liên Minh, đi tới cửa hàng gần đó để mua mới.
Mặc dù ở bên trên Internet cũng có thể mua, nhưng mà muốn thể nghiệm cảm nhận các loại sản phẩm bất đồng, đi tới cửa hàng thì tương đối dễ dàng hơn.
Bảo Nhi lộ ra vẻ rất hưng phấn, đối với tất cả đều tràn ngập tò mò, Linh chỉ an tĩnh đi theo bên cạnh Hàn Sâm, giống như là không có hứng thú đối với mọi thứ vậy.
- Tiên sinh, bên trong siêu thị có phòng chuyên chăm sóc trẻ em, ngài có cần phục vụ không?
Nhân viên công tác của siêu thị nhìn thấy Hàn Sâm mang theo Bảo Nhi, liền chủ động đi qua hỏi.
- Cảm ơn, không cần.
Mặc dù phòng chăm sóc trẻ em đều là miễn phí, hơn nữa còn có chuyên gia chăm sóc, nhưng mà Hàn Sâm cũng không dám để Bảo Nhi ở nơi đó, ai biết cô bé có phá hủy luôn phòng chăm sóc kia hay không, những đứa bé khác ở trong phòng chăm sóc sẽ gặp nguy hiểm.
Ôm Bảo Nhi và Linh đi đến khu vực nệm hơi, nệm hơi thoải mái lại thuận tiện mang theo, là một trong những lựa chọn tốt nhất ở bên trong Tí Hộ Sở.
- Tiên sinh, loại nệm hơi này sử dụng vật liệu Khoa Ni Khắc công nghệ cao mới nhất để chế tác, co dãn tốt lại thoải mái, không có kích thích với làn da của trẻ em, ngài có thể cùng bé thử một chút xem.
Nhân viên bán hàng nói ra.
- Chuyện này. . . không cần đâu. . . lỡ như làm hư nệm. . .
Hàn Sâm nghĩ đến kết cục nệm hơi của mình, sao dám đặt Bảo Nhi lên.
- Không sao đâu tiên sinh, loại nệm hơi này là phục vụ chung thân, ngài không cần lo lắng, cho dù ngài không mua, bị hư cũng là chúng tôi phụ trách. . .
Nhân viên bán hàng một lần nữa nhẹ nhàng mời Hàn Sâm cùng Bảo Nhi dùng thử.
Hàn Sâm nghĩ thầm mình ở chỗ này, cũng không có vấn đề đi, liền đặt Bảo Nhi ở bên trên nệm hơi.
- Bảo Nhi, cái giường này thoải mái không?
Hàn Sâm nhìn Bảo Nhi đang ngồi ở trên nệm hơi hỏi.
Bảo Nhi hưng phấn lắc lư hai bờ mông, bàn tay nhỏ bé vỗ xuống nệm hơi.
Bành!
Nệm hơi lập tức nổ tung, Hàn Sâm tay mắt lanh lẹ, lập tức nhấc Bảo Nhi lên, ôm cô bé vào trong ngực.
- Thực xin lỗi. . . xin lỗi tiên sinh. . . con gái ngài có bị thương hay không. . .
Nhân viên bán hàng có chút bối rối đi lên xin lỗi, rất nhanh liền quản lý đều đã tới.
- Xin lỗi với tiên sinh, nếu như con gái ngài bị thương, chúng tôi sẽ phụ trách tất cả tiền thuốc men. . .
Quản lý cũng liên tục khom người xin lỗi.
- Không có việc gì, giường là do chúng tôi làm hư, cái giường này bao nhiêu tiền, coi như tôi mua đi.
Hàn Sâm biết rõ chuyện này không có quan hệ gì tới bọn họ, vừa cười vừa nói.
Nhưng quản lý lại lập tức biểu thị không cần Hàn Sâm chịu trách nhiệm, Hàn Sâm không bảo bọn họ bồi thường đã là tha thứ rất lớn, cuối cùng họ còn tặng mấy tấm thẻ chương trình rút thưởng của siêu thị cho Hàn Sâm.
Mặc dù Hàn Sâm cảm giác có chút ngượng ngùng, nhưng cũng rất khó giải thích rõ ràng, đành phải thu lấy thẻ rút thưởng.
Nguyên bản Hàn Sâm cũng không tính thật sự đi rút thưởng, nhưng lúc đi qua khu rút thưởng, Bảo Nhi lại bị rất nhiều video game giả cổ ở nơi đó làm cho mất phương hướng rồi, con mắt đều đã tỏa sáng.
- Hàn Sâm!
Vừa đi vào khu trò chơi, Hàn Sâm đã nghe được có người gọi tên mình, quay đầu nhìn lại, lại là chú hai Hàn Lôi của mình.
Hàn Sâm hiện tại đối với người của Hàn gia cũng không thể nói là có cừu hận gì, nhưng cũng không có hảo cảm gì, liền giống như là người dưng vậy.
Nếu như nói trước kia Hàn Sâm vô cùng không thoải mái đối với bọn họ, nhưng hiện tại liền tư cách để cho Hàn Sâm khó chịu thì bọn họ cũng không có.
Hơn nữa chuyện của Hàn gia cũng không đơn giản như vậy, lúc trước mặc dù cha hắn quản lý mọi chuyện của công ty, nhưng mà công ty cũng được chú hai và cô cô đứng tên, cha hắn ngoại trừ chức vị ra, vậy mà không có cổ phần của công ty.
Chuyện này trước đó chú hai cùng bác gái vậy mà hoàn toàn không biết, sau khi cha chết thì bọn họ mới biết mình là người đứng tên công ty, như thế mới có thể thuận lợi bán công ty cho tập đoàn Tinh Vũ.
Bản thân chuyện này liền rất cổ quái, cha của Hàn Sâm còn nói qua, là bọn họ thiếu nợ Hàn gia, cho nên hiện tại Hàn Sâm đã không có quá nhiều cừu hận cùng phẫn nộ đối với bọn chú hai cùng bác gái, chỉ coi bọn họ là người qua đường.
- Hàn Sâm, cháu cũng tới mua đồ à?
Hàn Lôi nhìn thấy Hàn Sâm, có vẻ hơi xấu hổ, lúc trước bọn họ đối xử với mẹ con Hàn Sâm như vậy, nhưng mà hiện tại Hàn Sâm đã vang danh vũ trụ, không chỉ chiến thắng qua Tu La hoàng tộc, còn là con rể tương lai của nguyên thủ, thân phận địa vị đã xa xa không phải bọn họ có thể sánh bằng.
Hiện tại Hàn Lôi cũng đã có chút hối hận, nếu như lúc trước đối xử tốt một chút với mẹ con Hàn Sâm, hiện tại Hàn Sâm tùy tiện kéo bọn họ một cái, cũng sẽ để bọn họ sống khá giả hơn rất nhiều.
- Đã mua xong rồi, lúc này đang chuẩn bị đi về, không quấy rầy mấy người nữa.
Hàn Sâm nói một câu, liền ôm Bảo Nhi chuẩn bị rời đi.
Mặc dù Hàn Sâm đã không so đo chuyện trước kia, nhưng mà cũng sẽ không coi bọn họ là thân nhân, cũng không muốn cùng bọn họ có bất kỳ quan hệ nào.
Hàn Lôi lại gọi Hàn Sâm lại:
- Công ty trước kia còn có một chút đồ đạc của anh hai lưu lại, hiện tại đang ở chỗ của chú, nếu như cháu muốn lấy, có thể đi tới chỗ chú lấy.
- Cái gì cơ?
Hàn Sâm nghi hoặc nhìn Hàn Lôi.
- Là một chút đồ dùng tư nhân của anh hai khi còn sống lưu ở trong công ty, chú đã xem đại khái rồi, có chút quần áo và máy truyền tin các loại.
Hàn Lôi nói ra.
- Vậy thì chờ lúc chú rãnh rỗi thì tôi sẽ đi lấy.
Hàn Sâm cũng lười hỏi thêm vì cái gì những vật kia lúc trước không đưa cho mẹ con bọn họ, hiện tại mới nói những thứ này.
- Hiện tại đang rảnh. . . hiện tại đang rảnh rỗi. . . chú cùng cháu đi lấy. . .
Mặt mày Hàn Lôi lập tức hớn hở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận