Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 734: Đây Nhất Định Là Ảo Giác

Người của tiểu phân đội Lam Tinh ở bên ngoài dãy núi gặp được La Tố Lan, thuận lợi mang theo La Tố Lan trở về Tí Hộ Sở, Ngô Thanh vừa vặn cũng đã giết được một con sinh vật thần huyết, đánh chạy hai con, liền vội vã chạy về.
Người của tiểu phân đội Lam Tinh đều cảm thấy sự tình có chút kỳ quặc, ba con sinh vật thần huyết kia không nên xuất hiện ở chỗ đó, tựa hồ là có chút vấn đề, nhưng mà trừ chuyện đó ra lại chẳng có cái gì xảy ra cả, La Tố Lan cũng bình yên vô sự.
Mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng mà La Tố Lan không có chuyện gì tự nhiên là tốt nhất, sau khi trở lại Tí Hộ Sở, La Tố Lan liền truyền tống ra khỏi Tí Hộ Sở, trở về Liên Minh.
Mà ở bên trong dãy núi kia lại nhiều hơn một dải đất mới đắp, giống như có đồ vật gì đó được mai táng.
- Mẹ, mẹ không sao chứ?
Hàn Sâm đã từ trong miệng Tần Huyên biết được chuyện xảy ra ở Tí Hộ Sở, cũng cảm thấy có chút cổ quái, nhưng mà lại cảm thấy có chút không đúng, nếu như là những người kia muốn đối phó với mẹ mình, không có đạo lý gì chỉ xua ba con sinh vật thần huyết đi ra.
- Mẹ có thể có chuyện gì được?
La Tố Lan hỏi lại.
- Mẹ, con ở bên ngoài đắc tội một vài người, những người kia không đối phó được với con, con sợ bọn họ lại đối phó với mẹ, gần đây mẹ đừng vào Tí Hộ Sở nữa.
Hàn Sâm nói thẳng.
Việc này không thể uyển chuyển, nếu không vạn nhất mẹ tưởng là việc không đáng kể, một lần nữa tiến vào Tí Hộ Sở, vậy thì thật sự là phiền toái rồi.
Chuyện lần này đã có chút ít kỳ quặc, Hàn Sâm không hy vọng lại có bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, ít nhất là trước khi hắn đi tới chỗ mẹ ở, hắn không hy vọng mẹ mình tiến vào Tí Hộ Sở nữa.
- Tiểu Sâm, con đắc tội với ai thế, sẽ không có chuyện gì chứ?
La Tố Lan lo lắng hỏi.
- Yên tâm, con có thể lo được, hiện tại con của mẹ rất mạnh đấy nhé.
Hàn Sâm cười nói.
- Đều là mẹ vô dụng, không thể bảo vệ con.
La Tố Lan làm như vô cùng khổ sở nói.
- Mẹ, mẹ nuôi con lớn như vậy đã rất khổ cực, về sau nên là con bảo vệ mẹ mới đúng.
Hàn Sâm vội vàng nói.
- Đúng rồi Tiểu Sâm, di vật của thái gia gia con, con còn bảo tồn tốt không đấy?
La Tố Lan làm như tùy ý hỏi một câu.
- Yên tâm đi mẹ, bảo tồn vô cùng tốt, sợi dây chuyền con vẫn luôn đeo trên người.
Hàn Sâm nói.
- Vậy là tốt rồi.
La Tố Lan thở dài một hơi.
. . .
Sau khi cắt đứt thông tin, vẻ mặt của La Tố Lan có chút phức tạp:
- Hao tổn tâm cơ nhiều năm như vậy, chúng ta vẫn không tìm thấy lối ra vòng xoáy kia hay sao?
Sau khi Hàn Sâm xác định được mẹ mình đã an toàn, chuẩn bị lập tức tiến về Tinh Lam Tí Hộ Sở, miễn cho lại đêm dài lắm mộng.
Hắc Sa Mạc, sa mạc màu đen mênh mông, thoạt nhìn giống như là một cái lò luyện dưới địa ngục, khắp nơi đều là màu sắc khiến người ta tuyệt vọng, so với sa mạc thông thường càng làm cho người cảm thấy áp lực hơn.
Một bóng người cưỡi sư tử màu vàng xuất hiện ở trên sa mạc màu đen, ở trong sa mạc mênh mông rộng lớn lộ ra vẻ rất cô đơn, có hơi nhỏ bé.
- Thật hy vọng mình có thể không cần ăn cơm không cần uống nước, ở nơi đáng chết này mới sẽ dễ chịu hơn một chút.
Hàn Sâm tiến vào trong Hắc Sa Mạc đã được sáu ngày rồi, sau đó rốt cục hắn đã xác định được một việc, hắn bị lạc đường mất rồi.
Mặc dù hai ngày trước đó trong một trận bão cát không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng lại khiến cho hắn hoàn toàn bị mất phương hướng.
Hiện tại Hàn Sâm chỉ có thể tiếp tục nhắm đại một phương hướng mà đi, hy vọng có thể trước khi dịch dinh dưỡng mình mang theo bị tiêu hao sạch đi ra khỏi Hắc Sa Mạc.
Tiểu Ngân Ngân bị mặt trời soi tới rất không thoải mái, nằm ở trên bờ vai Hàn Sâm dùng cái đuôi to đầy lông nhún nhún che đỉnh đầu, thỉnh thoảng ngáp một cái.
- Tí Hộ Sở?
Hàn Sâm từ rất xa nhìn thấy ở trên sa mạc màu đen phía trước có một tòa kiến trúc vô cùng đồ sộ, con mắt lập tức sáng lên.
Cho dù không phải là Tí Hộ Sở nhân loại, chỉ cần không phải Tí Hộ Sở cấp siêu cấp Dị Linh, Hàn Sâm liền có thể đi vào kiếm Dị Linh chơi đùa, sau đó truyền tống về lại Liên Minh tắm nước nóng, ngủ một giấc thật tốt, thuận tiện bổ sung tiếp tế.
Hàn Sâm thúc giục Kim Mao Hống đi lên phía trước, đồng thời quan sát tỉ mỉ Tí Hộ Sở kia, thoạt nhìn thì quy mô cũng không lớn, có lẽ không thể nào là một Tí Hộ Sở cấp siêu cấp Dị Linh, thậm chí còn không phải Tí Hộ Sở hoàng tộc ải, tối đa cũng chỉ là một Tí Hộ Sở quý tộc mà thôi.
Nhưng mà sau khi tới gần, trong lòng Hàn Sâm lại bắt đầu có chút thấp thỏm không yên, Tí Hộ Sở này thoạt nhìn rất lụi bại, mặc dù không có dấu hiệu sụp đổ, thế nhưng mà nhìn giống như là một tòa thành cổ đã bị vứt bỏ không biết bao nhiêu năm tháng.
- Đây không phải là một Tí Hộ Sở đã bị bỏ hoang đấy chứ? Cầu ông trời phù hộ cho Truyền Tống Trận nơi đây còn có thể sử dụng được.
Hàn Sâm âm thầm cầu nguyện trong lòng.
Sau khi đến gần tòa thành cổ Hoàng Thạch này, Hàn Sâm phát hiện ra chuyện cũng không hề bết bát giống như trong tưởng tượng của hắn, đây vậy mà thật sự là một Tí Hộ Sở nhân loại, Hàn Sâm ở xa xa liền thấy ở bên trên đất cát trước cửa thành có cắm một cái ô che nắng, dưới ô che nắng còn đặt một cái trường kỉ, hơn nữa trên trường kỉ còn có một người đang nằm.
Chuẩn xác mà nói là một cô gái, một cô gái xinh đẹp.
Cặp đùi đẹp thon dài mượt mà, một mái tóc màu đen ngắn xinh đẹp tuyệt trần, mông đẹp ngạo nghễ ưỡn lên giống như cây đào mật cùng bộ ngực đầy đặn, bụng dưới hết sức nhỏ nhắn lại rắn chắc, còn có bắp thịt xinh đẹp.
Ở trong Hắc Sa Mạc nhàm chán này, tất cả đều lộ ra vẻ tươi đẹp như vậy, thiếu chút nữa để cho Hàn Sâm nhìn tới trợn cả mắt lên rồi.
Vì sao mà Hàn Sâm có thể nhìn rõ ràng như vậy?
Bởi vì hiện tại mỹ nữ tóc ngắn không mảnh vải che thân kia đang nằm bên trên trường kỉ, tựa hồ là đang tắm nắng, thoạt nhìn hết sức thích ý.
- Ông trời ơi, có phải mình bị hoa mắt rồi hay không? Có phải ở trong Hắc Sa Mạc này quá lâu, trong đầu đã xuất hiện ảo giác rồi? Hoặc đây chính là Hải Thị Thận Lâu?
Hàn Sâm dùng sức dụi dụi con mắt của mình.
thành cổ Hoàng Thạch vẫn còn ở trước mắt, ô che nắng cùng trường kỉ cũng vẫn còn ở trước cửa thành, mỹ nữ tóc ngắn vẫn đan còn nằm ở trên trường kỉ kia.
Hàn Sâm vẫn cảm thấy có chút không chân thực, cũng không ngồi ở trên Kim Mao Hống nữa, thu hồi nó vào trong Hồn Hải, bản thân mau chóng vọt tới thành cổ Hoàng Thạch kia.
Khoảng cách tới thành cổ càng ngày càng gần, Hàn Sâm nhìn càng ngày càng rõ ràng, thoạt nhìn thì không hề giống như là Hải Thị Thận Lâu, có chút giống như là tồn tại chân thật.
- Không thể nào? Là thật sao? Không có khả năng lại tốt đẹp như vậy chứ? Trong sa mạc rộng lớn lại có một mỹ nữ khỏa thân phơi nắng ở trước cửa thành, chuyện này không hợp lý a, nhất định là ảo giác, nhất định là ảo giác, trong Hắc Sa Mạc căn bản không thể có Tí Hộ Sở nhân loại. . .
Hàn Sâm thật sự rất khó tin tưởng, vậy mà lại có chuyện như vậy.
Mỹ nữ tóc ngắn kia nằm ngang ở trước mặt Hàn Sâm, nhìn không thấy mặt, gục ở chỗ đó đeo một cái kính râm lớn, trên bàn bên cạnh còn để một ít đồ uống cùng đồ ăn vặt, thoạt nhìn tựa hồ đã ngủ rồi.
- Ảo giác. . . ảo giác. . . nhất định là ảo giác. . .
Hàn Sâm mau chóng chạy tới trước mặt mỹ nữ tóc ngắn, thò tay ở bên trên bờ mông cong cong đàn hồi y hệt cây đào mật đằng kia bóp một cái, cảm giác thịt núc ních vô cùng co dãn, còn có một loại xúc cảm đặc biệt.
- Ồ, hình như là thật!
Hàn Sâm cảm thấy xúc cảm vô cùng không tệ, lại dùng sức nhéo nhéo một cái nữa.
Một giây sau, mỹ nữ tóc ngắn rốt cục tỉnh lại, hai tay chống đỡ lấy nửa người trên, quay đầu nhìn về phía bên cạnh, đồng thời còn giống như là chưa tỉnh ngủ lầm bầm:
- Tiểu Kết Tử, đừng nghịch ngợm, ta đang tắm nắng.
Nhưng khi cô ta nhìn rõ ràng Hàn Sâm đang đứng ở bên cạnh, một tay còn đang sờ lên mông cô ta, cả người đều ngẩn ra.
Sau khi hai người nhìn nhau trọn vẹn ba giây, một tiếng thét chói tai kinh thiên động địa chấn động Hắc Sa Mạc lập tức vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận