Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1937. Phản phệ

“Minh Phi lấy dục ái để nuôi dưỡng Ma Thần Minh Vương tàn bạo, dụ
dỗ hắn mở ra Phật trí, cuối cùng thành Phật Vương. Ngay cả Ma Thần tàn nhẫn cũng không thể chống lại thì làm sao ngươi có thể chống đỡ được?” Trong lòng phật nữ Bất Ngữ có chút đắc ý.
Lần trước đến tộc Rebect than gia hội giao lưu, phật nữ Bất Ngữ bị một kiếm của Cố Khuynh Thành đánh bại nhưng trong lòng vẫn không chịu phục.
Lần này, Hàn Sâm đến Phật quốc, sau khi nàng biết đã chủ động đi tìm Hàn Sâm. Tròng lòng nàng đã tồn tại ý nghĩ muốn hòa lại ván này.
Đưa Hàn Sâm đến Hoan Hỉ Phật Bịch vốn chính là kế hoạch của nàng. Mượn cảnh ý trên Hoan Hỉ Phật Bịch cộng thêm Minh Dục Chi Pháp nàng tu luyện làm nhiều loạn ý chí của Hàn Sâm.
Phật nữ Bất Ngữ không dám để cho Hàn Sâm lập địa thành Phật nhưng khiến cho hắn sinh lòng yêu thích, gieo vào lòng hắn hạt giống ái dục thì vẫn dám nắm chắc.
Chỉ cần ý chí của Hàn Sâm dao động sẽ bị phật nữ Bất Ngữ gieo hạt giống xuống. Như vậy thì về sau sẽ khó ra tay được với phật nữ Bất Ngữ, bất kể là chuyện gì cũng khó cạnh tranh được với phật nữ Bất Ngữ.
Chỉ có điều, biện pháp này không phải người nào cũng có thể dùng được. phật nữ luyện được Minh Dục Chi Pháp cũng không nhiều mà phật nữ Bất Ngự được xem là một vị xuất sắc trong đó.
Đương nhiên cái này còn phải cảm tạ truyền thừa của Bất Ngữ Phật Vương. Năm đó, Bất Ngữ Phật Vương tu luyện qua nên phật nữ Bất Ngữ mới có thể thừa kế được.
Phật nữ Bất Ngữ xinh đẹp chuyển động, trong đó là ý kiều mị vô hạn, thầm nghĩ: “Đến đây đi, đến đây đi. Chờ đến lúc ý chí của ngươi trở nên mê loạn ta sẽ đánh thức ngươi, xem ngươi có xấu hổ hay không.”
Nghĩ như vậy, tâm trạng nàng không khỏi tốt lên. Đôi mắt đẹp kia cũng không nhịn được mà đánh giá Hàn Sâm.
Tướng mạo của Hàn Sâm không kém Phật tộc là mấy, thẩm mĩ quan vẫn tương đối là nhất quán.
Trong mắt phật nữ Bất Ngữ, tướng mạo của Hàn Sâm chỉ có thể được coi là trung thượng, khuôn mặt quá cương nghị, không thể nói là tuấn 1ú.
Nhưng làn da của Hàn Sâm lại tốt đến lạ thường, trong suốt như ngọc lại vô cùng mịn màng. Đến cả phật nữ Bất Ngữ cũng vô cùng đố ky.
Nhưng thứ làm cho phật nữ Bất Ngữ kinh ngạc nhất chính là đôi mắt của Hàn Sâm. Đôi mắt kia không thể nói là đẹp nhưng lại có một loại mị lực khó có thể nói thành lời.
Rõ ràng chỉ là một đôi mắt phượng nhưng lại làm cho người ta có cảm giác cảm nhìn càng thấy đẹp, càng nhìn càng thấy thích thú rồi không tự chủ được mà đắm chìm vào trong đôi mắt đen như hồ sâu kia.
Dần dần, trên mặt phật nữ Bất Ngữ đã dâng lên hai luồng đỏ ửng, ánh mắt cũng trở nên không thích hợp. Nàng không kiềm chế được ngày càng lại gần Hàn Sâm, đôi mắt đẹp đã lộ ra ý xuân rung động còn đôi môi đỏ mọng cũng dần dần đến gần Hàn Sâm.
“Sao càng nhìn càng thấy hình như hắn có chút khác biệt…” Phật nữ Bất Ngữ lẩm bẩm, tim đập càng lúc càng nhanh, chỉ cảm thấy người †rước mắt càng ngày càng làm cho nàng trầm mê, càng ngày càng giống cái hình bóng nàng tưởng tượng trong lòng.
Hơi thở của phật nữ Bất Ngữ trở nên hỗn loạn, môi bắt đầu phát ra những âm thanh thở gấp nhè nhẹ, trong đôi mắt mị ý như tơ kia giống như hận không thể kéo Hàn Sâm đến.
Cánh tay ngọc dưới áo bào trắng không biết đã đặt trên cổ Hàn Sâm †ừ lúc nào, đôi môi đỏ mọng đã sắp dán vào môi Hàn Sâm.
Một ngón tay đột nhiên đè trên môi đỏ mọng của phật nữ Bất Ngữ làm thần chí của phật nữ Bất Ngữ lập tức thanh tỉnh lại.
Ị”
“Không nên tùy tiện nếm thử, sẽ nghiện đấy!” Một ngón tay của Hàn Sâm đặt trên đôi môi đỏ mọng của phật nữ Bất Ngữ, cười tủm tỉm nói.
Hai gò má của phật nữ Bất Ngữ lập tức nóng như lửa đốt, mềm mại hừ một tiếng rồi nhanh chóng lui về sau. Tâm trạng của nàng đang vô cùng bối rối, đến cả dũng khí đối mặt với Hàn Sâm cũng không có, chỉ hận không thể tìm cái lỗ chui xuống.
“Thật có lỗi, Bất Ngữ vừa mới nhớ đến có một chuyện quan trọng còn
chưa làm xong, chỉ có thể thật hứa. Mong các hạ thứ lỗi.” Phật nữ Bất Ngữ thần hồn phách lạc rời đi mà giống như chạy trốn vậy.
Nhìn bộ dạng chật vật vội vàng rời đi của phật nữ Bất Ngữ, Hàn Sâm cảm thấy có chút buồn cười.
Ý chí của hắn có thê so với đại lão cảnh giới Hóa Thần, làm sao có thể bị chút Minh Dục thuật của phật nữ Bất Ngữ làm dao động.
Minh Dục thuật của phật nữ Bất Ngữ không thể làm dao dộng Hàn Sâm mà còn chị ý chỉ của Hàn Sâm cắn trả ngược lại làm mất tâm cảnh. Nếu không nàng đã không thất thố rời đi như thế.
Sau khi phật nữ Bất Ngữ rời đi, một mình Hàn Sâm đứng trên thêm đá quan sát Hoan Hỉ Phật Bích.
Hắn thật sự không nhìn ra được cảnh ý của bức Phật Bích có gì đặc biệt. Bây giờ phật nữ Bất Ngữ đã đi rồi, Hàn Sâm liền phóng xuất Động Huyền Khí Tràng, cẩn thận quan sát Phật Bích.
“Thì ra là thế.” Hàn Sâm nhìn mấy lần đã thu hồi Động Huyền Khí Tráng không nhìn nữa hoặc có thể nói là khinh thường nhìn.
Đang chuẩn bị rời khỏi thì đã có mấy người kết bạn đi đến, dường như là đến đây để quan sát Hoan Hỉ Phật Bích.
Ánh mắt Hàn Sâm nhìn qua, cảm thấy những người kia dáng dấp rất giống nhân loại chỉ là trên đầu đều có sừng. Thế mà Hàn Sâm có biết một người đứng đầu.
“Lạc Cực, vậy mà hắn lại không chết?” Trong lòng Hàm Sâm có chút kinh ngạc.
Lúc trước ở Kate tinh hắn gặp được công tử Ma tộc, công tử Lạc Cực, sau đó được Lạc Cực mời đi vào Ma cùng nhau. Kết quả vào ngay lúc gặp phải nguy hiểm, Lạc Sâm lập tức vứt bỏ Hàn Sâm một mình tiến vào chỗ sâu sa mạc.
Về sau Hàn Sâm không gặp lại hắn nữa, còn tưởng hắn chết rồi.
Không nghĩ tới hắn cũng chưa chết trong Ma, lại còn đến Phật quốc. Xem ra tu vi của hắn cũng tắng không ít.
Vậy mà còn tấn thăng nhanh hơn cả Hàn Sâm, đã đến cấp Bá Tước.
Lạc Cực nhìn thấy Hàn Sâm rõ ràng là có ngây ra một lúc, nhìn chằm chằm Hàn Sâm hỏi: “Ngươi chính là đệ tử của Nữ hoàng Đao Phong, Hàn Sâm?”
“Đúng vậy, tại hạ chính là Hàn Sâm, các hạ là?” Lúc đó Hàn Sâm lấy hình dáng của Kim Tệ để gặp Lạc Cực, nên tất nhiên là Cực Lạc không nhận ra hắn chính là Kim Tệ.
“Tại hạ Ma tộc Lạc Cực.” Lạc Cực dẫn theo mấy Ma tộc đi tới, cười nói với Hàn Sâm: “Chắc hẳn ngươi đến Phật quốc là vì muốn tiến vào Cực Lạc Tịnh Thổ. Không bằng ta và ngươi đi chung, ngươi thấy thế nào?”
“Tại hạ còn có những chuyện khác, chỉ sợ phải làm các hạ thất vọng rồi.” Dứt lời, Hàn Sâm cáo từ rời đi.
Hắn đã được chứng kiến phẩm hạnh của Lạc Cực, làm sao còn có thể hợp tác với hắn.
“Không biết điều.” Sau khi Hàn Sâm đi, một Ma tộc đi theo Lạc Cực nhìn về phía bóng lưng hắn, hừ lạnh nói.
Lạc Cực khế xua tay: “Tuy gen của tên này không ổn định nhưng thiên phú kỹ pháp lại rất tốt. Còn được Nữ hoàng Đao Phong thu làm đệ tử bồi dưỡng trọng điểm, không thể tùy tiện đắc tội. Chuyến đi đến Cực Lạc Tịnh Thổ lần này rất quan trọng với ta nên tuyệt đối không thể có bất kỳ sư xuất nào. Các ngươi cũng kiếm tốn một chút đi, đừng gây phiền toái cho ta.”
“Vâng, công tử.” Đám Ma tộc vội vàng đồng ý.
Hàn Sâm một mình đi về phía Tây, không còn nhiều tâm trạng đi thưởng thức phong cảnh mà chỉ một lòng muốn đến Phật thành nơi Nhiên Đăng Thủy Tổ giảng kinh. Sau đó đi một chuyến đến Cực Lạc Tịnh Thổ gì đó rồi nhanh chóng về với vợ mình.
Nhưng chỉ hơn hai ngày, Hàn Sâm đã tới Phật thành. Vừa mới đến Phật thành, tâm mắt Hàn Sâm dò xét bên trong. Đột nhiên hắn thấy được một bóng người quen thuộc trong đám người có nhiều chủng tộc.
“Sao hắn lại ở chỗ này?” Trong lòng Hàn Sâm kinh ngạc, nhìn về phía thân ảnh kia thì đã thấy thân ảnh đó đi vào một cái ngõ nhỏ rồi biến mất không thấy nữa.
Hàn Sâm đi nhanh về phía cái ngõ nhỏ kia nhưng vẫn không thấy được thân ảnh kia nữa.
“Hình như là ta bị hoa mắt rồi đúng không? Thiên Tru không thể nào ở chỗ này được. Nếu không có ta dẫn hắn ra thì hắn không thể rời khỏi nơi ẩn núp mới đúng.” Tròng lòng Hàn Sâm nghĩ vậy nhưng vẫn cảm thấy có chút không thích hợp. Cái thân ảnh kia thật sự rất giống Thiên Tru Thánh đồ.
Hết chương 1937.
Bạn cần đăng nhập để bình luận