Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 430: Đồng Loại

Sau khi Lục Bân xuất ngũ, được Chiến Thần Võ Đạo Quán mời đến làm huấn luyện viên, chủ yếu là dạy thối pháp, Vô Biên Tiêu Sát Tuyệt Mệnh Thối đối với Tiến Hóa Giả mà nói, đã có thể tính là thối pháp đỉnh cấp.
Nhưng mà đại đa số học sinh bởi vì không được trải qua vô số lần rèn luyện sinh tử giống như Lục Bân, muốn chân chính học được Vô Biên Tiêu Sát Tuyệt Mệnh Thối là chuyện rất khó khăn.
Mặc dù là người có thiên phú dị bẩm như Thiên Hạc Chân, lại có Lục Bân tự mình chỉ điểm, cũng không thể hoàn toàn lĩnh ngộ tinh túy trong đó.
Kỹ năng sát phạt ở trên chiến trường, vẫn cần phải ở thời khắc sinh tử mới có thể chính thức rèn luyện ra, Thiên Hạc Chân còn chưa từng có kinh nghiệm như vậy, tự nhiên không thể dễ dàng lĩnh ngộ ra được.
Thiên Hạc Chân đang có chút buồn bực lại thấy được Hàn Sâm tiến vào cộng đồng, đề nghị với Lục Bân muốn nghỉ ngơi một lúc, sau khi được Lục Bân cho phép, lúc này mới mời Hàn Sâm đối chiến.
Lục Bân liền ở trên khán đài xem cuộc chiến, đối với thiên tài như Thiên Hạc Chân, trên thực tế thì Lục Bân cũng không quá muốn dạy cậu ta, bởi vì Thiên Hạc Chân được bảo hộ quá tốt, loại chiêu thuật liều mạng như Vô Biên Tiêu Sát Tuyệt Mệnh Thối này thật sự không thích hợp với cậu ta, động một chút là phải liều mạng đánh nhau, đoạt trước tiên cơ, đây là khí phách mà chỉ ở trên chiến trường mới có thể rèn luyện ra được.
Hiệp lộ tương phùng dũng giả thắng, trên chiến trường, cho dù là một phần mười giây do dự, đều có thể sẽ bỏ mạng lại, khiếp đảm và do dự liền mang ý nghĩa tử vong.
Cho nên chân lý của Vô Biên Tiêu Sát Tuyệt Mệnh Thối cũng chỉ có một chữ “Dũng”, là nếu ngươi không chết thì ta vong, không sợ hãi anh dũng giết địch.
Thiên Hạc Chân không học được chân lý của Vô Biên Tiêu Sát Tuyệt Mệnh Thối, cho nên lúc cùng Hàn Sâm đối chiến, Thiên Hạc Chân vẫn còn theo thói quen sử dụng Siêu Hạch Cơ Nhân Thuật mà mình am hiểu.
Hàn Sâm khống chế lực lượng của mình ở trình độ tương đương với Thiên Hạc Chân, sau đó lại cùng với Thiên Hạc Chân đối chiến, nhưng vẫn cảm thấy rất không được tự nhiên.
Không phải do Hàn Sâm giảm thấp lực lượng của mình xuống nên không được tự nhiên, dùng năng lực khống chế của hắn đối với lực lượng bản thân, cho dù giảm lực lượng thấp xuống vẫn có thể vận dụng tự nhiên, không có cảm giác không khống chế nổi hoặc là không thi triển được.
Nhưng mà lúc này đối chiến cùng Thiên Hạc Chân, lại khiến cho Hàn Sâm cảm thấy có chút không được tự nhiên, mặc dù lực lượng của hắn đã hạ thấp rồi, nhưng mà ánh mắt lại không có cách nào hạ thấp, bây giờ Hàn Sâm nhìn thấy Thiên Hạc Chân có quá nhiều sơ hở, cùng cậu ta đối chiến không còn có loại cảm giác dốc hết toàn lực muốn thắng kia nữa.
Bây giờ cho dù đã giảm thấp lực lượng của mình xuống, Hàn Sâm vẫn có thể nhìn thấy rất nhiều cơ hội đánh bại Thiên Hạc Chân, muốn thắng thì thật sự rất đơn giản.
Hàn Sâm không có cách nào hạ thấp ánh mắt của mình xuống, cho nên chiến đấu như vậy khiến cho hắn cảm thấy có chút đần độn vô vị, cũng không do dự nữa, trực tiếp chấm dứt trận đối chiến này.
Vốn Thiên Hạc Chân muốn đối chiến thư giãn với Hàn Sâm một chút, nhưng mà ai biết lần này đối chiến với Hàn Sâm, lại khiến cho cậu ta cảm giác được sự ngột ngạt.
Hoặc là nói Hàn Sâm mang cho cậu ta áp lực quá lớn, mới có thể khiến cho cậu ta cảm thấy bị kiềm chế, trước kia mặc dù Hàn Sâm cũng rất mạnh, những cũng không thể mang tới cho cậu ta loại áp lực này, chuyện này khiến cho Thiên Hạc Chân không khỏi hoàn toàn tập trung tinh thần.
Thế nhưng mà một giây sau, lại chỉ thấy Hàn Sâm bạo lực vung hai quả đấm, từng quyền nhanh như tia chớp hung hăng đánh tới hướng Thiên Hạc Chân, Thiên Hạc Chân vậy mà vô lực trốn tránh, chỉ có thể mạnh mẽ đón đỡ tất cả công kích của Hàn Sâm.
Mặc dù Hàn Sâm đã giảm thấp lực lượng xuống, nhưng mà quyền đầu kia lại như là đất đá từ trên núi đổ xuống, mang theo khí thế cuồng bạo lại liên miên bất tuyệt, điên cuồng phát động ra công kích với Thiên Hạc Chân.
Từ quyền thứ nhất bắt đầu, đến lúc Hàn Sâm đánh ra một quyền cuối cùng, trực tiếp đánh bại Thiên Hạc Chân, vậy mà Thiên Hạc Chân không thể đánh trả một đòn nào, một mực từ chính giữa sàn đấu bị đẩy lui đến góc đài, sau đó bị nắm đấm như cuồng phong bạo vũ nện bạo, thua trận đối chiến này.
Thiên Hạc Chân ngây ra hơn nửa ngày, bây giờ không có biện pháp nào tiếp nhận mình vậy mà thua đối chiến như vậy, trước kia lúc cậu ta và Hàn Sâm đối chiến chưa từng thua qua, như thế nào lúc này mới qua một lúc, cậu ta lại bị Hàn Sâm đánh tới mức không có lực đánh trả.
Thiên Hạc Chân không thể tiếp nhận được kết quả như vậy, đang chuẩn bị một lần nữa mời Hàn Sâm đối chiến, lại bị Lục Bân ngăn cản, Lục Bân nhìn Thiên Hạc Chân nói ra:
- Không cần tái chiến nữa, cậu không phải là đối thủ của hắn.
Thiên Hạc thật sự là cảm thấy không phục, đang muốn cãi lại, lại nghe Lục Bân tiếp tục nói:
- Tố chất thân thể của hắn mạnh mẽ hơn cậu quá nhiều, chẳng lẽ là cậu còn không cảm giác được à, hắn đang cố ý áp chế lực lượng của mình cùng cậu chiến đấu?
- Điều đó không có khả năng…
Thiên Hạc Chân lập tức ngẩn người, nghĩ lại tình huống vừa rồi, tựa hồ lời Lục Bân nói quả thật là có chút đạo lý, nếu không thì làm sao y lại có loại cảm giác bị kiềm chế kia.
- Tôi thử cho cậu xem.
Lục Bân cũng không lại giải thích gì thêm, trực tiếp phát ra lời mời đối chiến với Hàn Sâm.
Trên thực tế sau khi Lục Bân xem Hàn Sâm đối chiến với Thiên Hạc Chân, nhịn không được có chút ngứa tay, Lục Bân là người đi ra từ thời khắc sinh tử chân chính, năng lực nhận biết thật sự là quá nhạy cảm.
Anh ta không chỉ có thể nhìn ra Hàn Sâm đã tận lực giảm thấp lực lượng của mình xuống, đồng thời còn nhìn ra Hàn Sâm ra tay rất không bình thường, đó là công phu ở thời khắc sinh tử mới có thể rèn luyện ra được.
Loại người thường thấy sinh tử cùng sát ý ở trên chiến trường như y, lúc vừa rồi xem Hàn Sâm cùng Thiên Hạc Chân đối chiến, đều không thể nhìn ra lúc Hàn Sâm xuất thủ có chứa chút sát ý nào, chuyện này thực sự là khiến cho anh ta cảm thấy có chút giật mình.
Muốn giết người, liền phải có quyết tâm sát nhân, có quyết tâm thì tự nhiên sẽ toát ra sát ý, nếu như che dấu sát ý của mình, tất cả quyết tâm sẽ bị áp chế, không có quyết tâm phải giết, ra tay sẽ không quyết đoán được nữa.
Mà Hàn Sâm ra tay lại rất mâu thuẫn, quỷ dị hoàn mỹ kết hợp cả hai lại với nhau, quyết tuyệt ra tay lại khiến cho người ta không cảm thấy có một chút sát ý nào, năng lực khiến cho người ta kinh diễm như vậy, mặc dù là Lục Bân đã kinh nghiệm giết chóc vô số trên chiến trường, cũng chỉ mới nhìn thấy năng lực như vậy ở trên người hai người.
Một người trong đó chính là bản thân y, một người khác là hắc giác chiến sĩ của Tu La tộc, mặc dù chỉ là một hắc giác chiến sĩ, nhưng mà đó lại là một trận chiến khốc liệt nhất mà Lục Bân từng trải qua, cuối cùng Lục Bân còn sống, nhưng bởi vì bị thương quá nặng, để lại di chứng nghiêm trọng, cuối cùng không thể không xuất ngũ, rời khỏi quân đội mà anh ta yêu quý nhất.
Bây giờ lại thấy được một người có được năng lực tương tự, Lục Bân lại nhớ lại trận chiến thảm thiết kia, ngay cả huyết dịch trên người đều có chút không bị khống chế nóng lên.
Hàn Sâm thấy có một người xa lạ mời mình đối chiến, cũng không cần nghĩ nhiều, dù sao ngẫu nhiên ghép đôi cũng sẽ gặp được đối thủ không biết giống như vậy, bây giờ có đối thủ không biết mời mình, chưa chắc đã không thể chiến một trận.
Tiện tay chọn đồng ý, Hàn Sâm lập tức tiến vào trong trường giác đấu, ánh mắt nhìn tới chiến đài xuất hiện ở phía đối diện, thấy được Lục Bân đang làm chuẩn bị.
Lục Bân hướng về Hàn Sâm cười cười, mắt Hàn Sâm lại không nhịn được co rụt lại, bởi vì hắn ở trên người Lục Bân cảm nhận được hương vị của đồng loại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận