Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 377: Ốc Sên Không Lồ

Hàn Sâm cùng Chu Đình đứng ở đằng sau một tảng đá lớn dưới chân núi, chỉ chờ bọn Dương Vĩnh Thành dẫn con dị sinh vật kia từ trên núi xuống.
Hàn Sâm nhìn ngọn núi nguy nga bao la mờ mịt kia, giống như là một người khổng lồ đứng vững ở trong Rừng Cổ Lâm, nhìn tới làm lòng người có chút rung động.
- Đều đã đến lúc này, anh cũng có thể nói cho tôi biết đó là một con dị sinh vật như thế nào rồi chứ?
Hàn Sâm nhìn Chu Đình bên cạnh nói ra.
Dọc theo đường tới đây, bọn Dương Vĩnh Thành ngay cả đôi câu vài lời về con dị sinh vật kia đều không tiết lộ qua, không hề nói với Hàn Sâm nửa chữ, cho tới bây giờ Hàn Sâm đối với con dị sinh vật kia vẫn hoàn toàn không biết gì cả.
Chu Đình cười cười:
- Có biết hay không đều không có gì khác nhau cả, dù sao thì cậu chỉ cần phụ trách chọc tới một đao, những chuyện khác đều không cần cậu quan tâm.
- Con dị sinh vật kia sẽ không đứng bất động ở đó để cho tôi đi đâm chứ?
Hàn Sâm hơi nhíu mày.
- Không khác lắm đâu.
Chu Đình thuận miệng nói.
Hàn Sâm giật mình, nhưng trong lòng không nhịn được có chút hoài nghi, đến cùng là con dị sinh vật này có phải là sinh vật siêu cấp thần huyết hay không, một con sinh vật siêu cấp thần huyết, làm sao lại không nhúc nhích để cho hắn đâm được?
Trong lòng Hàn Sâm nghi hoặc, nhưng mà Chu Đình đã không chịu nói, hắn cũng không hỏi lại, chỉ là con mắt nhìn chằm chằm lên phía trên ngọn núi lớn, chờ bọn Dương Vĩnh Thành dẫn dị sinh vật kia xuống.
Nguyên bản Hàn Sâm cho rằng động tĩnh nhất định sẽ rất lớn, nhưng mà đợi cả nửa ngày, cũng không nghe được âm thanh đánh nhau kịch liệt gì, âm thanh thú rống cùng cây cối bị đụng gãy trong tưởng tượng đều chưa từng xuất hiện.
Mấy giờ sau, lúc này Hàn Sâm mới xa xa nhìn thấy mấy người bọn Dương Vĩnh Thành từ trên núi đi xuống, mấy người kia đi rất chậm, vừa đi vừa nghỉ không biết đang làm cái gì, bởi vì khoảng cách còn có chút xa, lại có cây cối che chắn tầm nhìn, Hàn Sâm cũng không thấy rõ lắm đến cùng là bọn họ đang làm gì.
Hàn Sâm hơi nhích ra bên ngoài một chút, muốn xem rõ ràng hơn một chút, Chu Đình lại kéo hắn lại, trừng mắt nói:
- Đừng động đậy, nấp ở ngay chỗ này đi, chờ Dương ca dẫn nó tới, để nó chạy thì sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, thị lực của tên kia mạnh vô cùng, cậu đừng làm hỏng đại sự của chúng tôi.
Trong lòng Hàn Sâm càng cảm thấy cổ quái, không biết rốt cuộc đây là một con dị sinh vật dạng gì, như thế nào lại kỳ lạ như vậy.
Không tưởng tượng ra được bộ dáng của con dị sinh vật kia, Hàn Sâm chỉ có thể nhẫn nại chờ ở chỗ này.
Thời gian dần trôi qua, bọn Dương Vĩnh Thành đã đi tới phía bên này dựa, một hồi lâu sau, Hàn Sâm mới nhìn rõ ràng phía sau bọn họ có một con dị sinh vật dạng gì, nhìn tới làm Hàn Sâm nao nao.
Đó là một ốc sên khổng lồ lớn cỡ chiếc xe con, xác ngoài giống như là ngọc thạch, hiện ra màu ngà sữa hơi mờ, thoạt nhìn tinh xảo giống như một tác phẩm điêu khắc lớn bằng ngọc.
Mà ở phía dưới xác ốc sên kia, duỗi ra thịt mềm màu lửa đỏ, hình dạng không khác gì ốc sên thông thường, chỉ là toàn thân đỏ rực, từ xa nhìn lại giống như là một ngọn lửa màu đỏ.
Phía trước thịt mềm màu lửa đỏ, có một đôi mắt lớn cỡ đèn pha ô tô nổi bật ra, lúc này đang đuổi theo sau bọn Dương Vĩnh Thành.
Nhưng mà con ốc sên khổng lồ này, chạy thật sự là không hề nhanh, mặc dù so sánh với ốc sên chân chính thì nhanh hơn rất nhiều, nhưng cũng chỉ tương đương với tốc độ mà người trưởng thành thông thường luyện tập thân thể bằng cách chạy bộ mà thôi, muốn đuổi kịp bọn Dương Vĩnh Thành là không thể nào.
Mấy người bọn Dương Vĩnh Thành phân biệt đứng ở mấy phương hướng khác nhau, vừa bắn tên hoặc là ném ám khí tới con ốc sên khổng lồ kia, vừa bảo trì khoảng cách, không cho con ốc sên khổng lồ kia tới gần bọn họ.
Chỉ là mũi tên cùng ám khí của bọn Dương Vĩnh Thành đánh lên trên thân con ốc sên khổng lồ kia, mặc kệ là đánh vào xác ốc sên màu ngà sữa, hay là đánh lên trên thịt mềm màu lửa đỏ, đều không có chút hiệu quả nào.
Mũi tên bắn lên trên xác ốc sên, cũng không biết là do bọn Dương Vĩnh Thành bắn quá mạnh hay là nguyên nhân gì khác, mũi tên trực tiếp nát bấy lúc đụng tới xác ngoài, khá tốt đều là mũi tên thép Z, nếu như là mũi tên thú hồn, đoán chừng bọn Dương Vĩnh Thành đều muốn khóc lên rồi.
Mà mũi tên cùng ám khí đánh lên trên thịt mềm màu lửa đỏ kia, vậy mà giống như là đánh lên trên cao su, thịt mềm màu lửa đỏ chỉ lõm xuống một chút, sau đó mũi tên cùng ám khí đã bị bắn ngược ra ngoài, tốc độ mũi tên cùng ám khí bắn trở về, so với lúc bọn họ đánh tới còn nhanh hơn ác hơn vài phần.
Mặc dù nhìn ra con ốc sên khổng lồ kia rất lợi hại, nhưng theo tốc độ của nó, giống như cũng không cần phải ẩn núp, trực tiếp đi qua cho nó một đao không được sao? Cần gì phải dẫn nó tới.
Mặc dù trong lòng Hàn Sâm nghi hoặc, nhưng hắn cũng biết bọn Dương Vĩnh Thành làm như thế, nhất định là có đạo lý của bọn họ, cho nên Hàn Sâm cũng nhẫn nại chờ bọn Dương Vĩnh Thành dẫn con ốc sên khổng lồ kia tới.
- Tuyệt đối không nên động, chờ bọn họ dẫn con dị sinh vật kia đi qua bên cạnh tảng đá lớn, cậu liền thừa cơ ở phía sau cho nó một đao lên trên thịt mềm. Nhớ kỹ, nhất định phải nhanh, sau khi đâm một đao mặc kệ có thành công hay không, lập tức rút đi, không được có bất cứ chút do dự nào, nếu không chết thì cũng đừng trách tôi không nhắc cậu trước.
Chu Đình lại trịnh trọng dặn dò Hàn Sâm hai câu.
Hàn Sâm gật gật đầu biểu thị mình đã biết rồi, nhưng trong lòng đối với con ốc sên khổng lồ này lại càng thêm hiếu kỳ, không biết đến cùng là nó còn có năng lực gì, vậy mà khiến cho bọn Chu Đình cố kỵ như vậy.
Chỉ là xem tốc độ của nó, thực sự là không tưởng tượng ra được, tính nguy hiểm của nó đến cùng là ở nơi nào.
Mắt thấy bọn Dương Vĩnh Thành dần dần dẫn con ốc sên khổng lồ đi qua, Hàn Sâm gọi ra dao găm Cổ Huyền Lang, nắm sẵn ở trong tay, tựa ở trên tảng đá, đợi con ốc sên khổng lồ đi qua bên cạnh.
Chu Đình ở bên cạnh cũng nín thở tựa ở trên vách đá, liền thở mạnh cũng không dám.
Không bao lâu sau, con ốc sên khổng lồ đã bị dẫn tới tảng đá lớn bên cạnh Hàn Sâm cùng Chu Đình, sau khi đi tới bên cạnh tảng đá lớn, Dương Vĩnh lập tức phát ra một tiếng cười, đó là ám hiệu mà anh ta đã ước định cẩn thận với Hàn Sâm.
Hàn Sâm cũng không chậm trễ, nắm dao găm Cổ Huyền Lang vòng ra đằng sau tảng đá lớn, tới đằng sau con ốc sên khổng lồ, phía dưới xác ốc sên màu ngà sữa có một phần thịt mềm giống như lửa đỏ lộ ra.
Dao găm không lưu tình nào chém xuống phần thịt mềm kia, dao của Hàn Sâm còn chưa kịp chém lên trên thịt mềm, con ốc sên khổng lồ kia tựa hồ đã có chút cảm ứng, thịt mềm giống như lửa đỏ lộ ra bên ngoài kia liền co vào bên trong xác.
Đáng tiếc đã không còn kịp nữa, dao găm Cổ Huyền Lang giống như làm bằng kim loại màu đen trong tay Hàn Sâm, hung hăng chém ở bên trên thịt mềm, lập tức chém ra một vết thương dài cả mét.
Hàn Sâm có loại cảm giác như đang chém ở phía trên gân trâu, mặc dù vẫn chém thịt mềm ra được, nhưng cũng không thông thuận giống như bình thường, chỉ chém sâu vào được ba bốn thốn, thịt mềm cũng đã rút vào bên trong xác, chỉ thấy bắn ra một dòng máu tươi nóng hổi.
Hàn Sâm lại một dao chém lên trên xác ngoài, hắn muốn thử một chút xem có thể chém ra xác ốc sên hay không.
- Chạy mau!
Chu Đình ở phía sau lại vừa sợ vừa giận, không đợi Hàn Sâm chém xuống, đã hét to một tiếng, lôi kéo Hàn Sâm xoay người chạy.
Đột nhiên, chỉ thấy con ốc sên vừa mới rút vào bên trong vỏ bọc kia, thân thể lửa đỏ giống như rắn độc từ bên trong xác chui ra, bay vọt lao tới Hàn Sâm, giống như một con rắn kỳ quái có cánh bằng thịt màu đỏ rực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận