Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3248. Thật xấu

“Công tử, đao pháp của người nọ rất mạnh sao?” Bên trong xe ngọc, một thiếu nữ xinh đẹp dịu dàng vừa rót rượu cho công tử ngồi bên cạnh vừa tò mò hỏi.
“Mỗi hành động việc làm của hắn đều lộ ra khí tức của người luyện đao, nhưng mà trong lòng hắn không có đao, cũng chỉ có thể xem như là một người luyện đao thôi, đao pháp lại mạnh nữa nhưng không có thần thì chỉ có lực lượng mạnh chút mà thôi, không coi là mạnh chân chính.” Công tử mặt như quan ngọc, thân khoác áo trắng cầm chén rượu nhỏ trăng như tuyết, nhàn nhạt nói.
Nếu quý tộc của bảy đế quốc chân chính nhìn thấy vị công tử này thì nhất định có thể nhận ra hắn.
Sở Viên công tử hạng nhất của nước Sở nổi danh khắp vũ trụ, khác biệt với bốn công tử của Tần quốc kia, Sở Viên là đại công tử danh xứng với thực.
Bản thân Sở Viên xuất thân từ hoàng tộc nước Sở, mặc dù không phải thuộc dòng chính của hoàng đế, nhưng bởi vì thiên phú của bản thân cực tốt, từ nhỏ lại thông minh tuyệt đỉnh, đã nhanh chóng nổi danh ở trong nước Sở.
Không nói đến thực lực của Sở Viên như thế nào, chỉ một điểm hắn say mê với đao đạo đã không phải cường giả của đế quốc đại vũ trụ bình thường có thể so sánh với.
Cường giả của đế quốc đại vũ trụ thông thường đều mượn dùng sức mạnh từ bên ngoài, rất hiếm có ai tu luyện bản thân, nhưng Sở Viên lại †ừ nhỏ đã học đao ngộ đạo, cảnh giới bản thân tuyệt đối không hề yếu kém hơn lực lượng của hắn, thậm chí còn mạnh hơn một bậc.
Tình huống cảnh giới lớn hơn thực lực này đều cực kỳ hiếm thấy trong cả toàn bộ đế quốc đại vũ trụ.
Huống chỉ Sở Viên được nước Sở ra sức ủng hộ, bản thân có thể có được chủng gen và thần mạch đều là đỉnh cấp, phóng tầm mắt toàn bộ nước Sở, nói hắn là cao thủ đệ nhất đều không tính là quá đáng.
Kể cả trong một thế hệ với Sở quốc lão đều không có ai có thể địch nổi Sở Viên, lại đã sớm lánh đời không ra, đương thời của nước Sở quả thật lấy Sở Viên là hạng nhất.
Thị nữ xinh đẹp kia vốn có hứng thú với Hàn Sâm kêu Sở Viên dừng xe hỏi thăm, nhưng mà nghe xong lời Sở Viên nói, nhất thời không còn hứng thú gì nữa.
Có thể trở thành thị nữ bên người Sở Viên, tự nhiên cũng có vài phần nhã ý, sau khi nghe nói Hàn Sâm chỉ là một người tầm thường luyện đao không luyện tâm đã khinh thường vài phần.
Sở Viên lại nói: “Tuy rằng người kia không phải là đao giả chân chính, nhưng mà đao pháp của hắn nhất định vô cùng bá đạo, nếu về sau ngươi gặp phải hắn, không thể chính diện là địch.”
“Đa tạ công tử dạy bảo.” Thị nữ chớp mắt, lại hỏi: “Công tử, lần này kể cả Điền Tĩnh của Huyền Tẫn tông đều đến băng nguyên tìm Băng Ngọc Yêu Cơ, nếu thật sự để cho nàng tìm được, đến lúc đó công tử dùng mưu đoạt lấy, lại được một chủng gen tuyệt thế, sau đó Thuần Chân đao quyết sẽ có thể nâng cao thêm một bước rồi.”
“Băng Ngọc Yêu Cơ có thật sự tồn tại hay không đến giờ còn là ẩn số, cho dù thật sự tồn tại, muốn thu phục nó cũng không phải chuyện dễ dàng gì đâu.” Sở Viên nói.
“Vì sao? Băng Ngọc Yêu Cơ không phải là trứng gen sao?” Thị nữ kỳ quái hỏi.
Sở Viên nheo mắt lại: “Nếu thật sự đơn giản là trứng gen mới hạ xuống, kể cả cung Vô Vi Đạo đều không thể biết trước tên của trứng gen kia được.”
“Nói như vậy, trong đó còn có bí mật?” Thị nữ đã bị gợi lên hứng thú rồi.
Sở Viên khẽ gật đầu nói: “Hơn tỷ năm trước, nơi này vốn không phải là †inh vực hoang vu, cũng có một đế quốc tồn tại, sau này xuất hiện cảnh tượng lạ thần mạch siêu cấp, khắp tinh vực đều đóng băng lại, đế quốc kia gần như bị diệt sạch, sau đó tuy rằng băng chảy tuyết tan khôi phục sức sống, nhưng vẫn không có ai dám ở lại đây.”
“Nói như vậy, trên trăm triệu năm trước, nưi này thế mà lại xuất hiện cảnh tượng lạ thần mạch siêu cấp?” Thị nữ kinh ngạc nói.
“Không sai, cái tên Băng Ngọc Yêu Cơ kia là do lúc cảnh tượng lạ thần mạch siêu cấp này đã truyền xuống tới. Nghe nói Huyền Tân tông đứng đầu đương thời đã từng thấy trái trứng gen này, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà lại không thể mang nó đi, chỉ ghi chép lại trong một quyển sách bí mật ở Huyền Tân tông, chỉ có tông chủ và người kế thừa tông chủ mới có thể lật xem.”
Sở Viên nâng chén rượu lên bên khóe miệng, khẽ nhấp một ngụm rồi lại tiếp tục nói: “Ta cũng vì xem ghi chép lại về thần mạch siêu cấp lần đó trong quyển sách bí mật ở nước Sở nên mới biết được có chuyện như vậy. Điền Tĩnh kia là người kế thừa tông chủ Huyền Tãn tông, nàng tự nhiên đã từng xem quyển sách bí mật của Huyền Tãn tông, chỉ có đi theo nàng, chúng ta mới có thể tìm được trứng gen của Băng Ngọc Yêu Cơ, đến lúc đó mới biết được nguyên nhân vì sao vị tông chủ Huyền Tẫn kia lại không thể mang trứng gen của Băng Ngọc Yêu Cơ đi”
“Thì ra là thế, may nhờ công tử đã sớm sắp xếp một quân cờ ở Huyền Tân tông, bằng không muốn lần theo dấu vết của Điền Tĩnh thật sự không dễ dàng gì.” Thị nữ cười nói.
“Hy vọng Điền Tĩnh kia đừng khiến ta thất vọng mới được.” Sở Viên nhàn nhạt nói.
Trên cánh đồng tuyết mênh mông, Điền Tĩnh và Tằng Hiệp nghỉ ngơi trong một động băng, bọn họ đã di chuyển trên băng nguyên được mười ngày rồi, vẫn không tìm được nơi gọi là Băng Bao Ngọc.
“Sư tỷ, đã nhiều ngày tỷ không được ăn thực phẩm chín rồi, tạm nghỉ ngơi trong này trước nhé, ta đi chuẩn bị con mồi.” Tằng Hiệp mỉm cười nói với Điền Tĩnh.
“Sư đệ, mọi việc phải cẩn thận, không thể sơ ý.” Điền Tĩnh dặn dò.
“Sư tỷ yên tâm, ta đi rồi về.” Tằng Hiệp thâm tình liếc nhìn Điền Tĩnh, lúc này mới rời động mà đi.
“Tĩnh tỷ tỷ, ngươi thích Tằng sư đệ kia sao?” Bảo Nhi ngồi bên cạnh Điền Tĩnh, nâng cằm lên, nhìn Điền Tĩnh nháy nháy mắt hỏi.
“Trẻ con thì biết cái gì, nói gì mà thích với không thích.” Gò má Điền Tĩnh hơi đỏ lên, giơ tay nhéo mặt Bảo Nhi, dùng để che giấu sự chột dạ của mình.
Dáng dấp Tằng Hiệp quả thật cao lớn anh tuấn, hơn nữa tính cách điềm đạm, làm việc rất có phong độ, không ít tỷ muội của Huyền Tân tông đều thầm mến Tằng Hiệp, mà Tằng Hiệp cũng đối xử với Điền Tĩnh vô cùng tốt.
Với tình huống nữ nhiều nam ít ở Huyền Tãn tông, Điền Tĩnh khó mà hoàn toàn không có chút ấn tượng tốt nào với Tằng Hiệp, bằng không đã không âm thầm cùng Tằng Hiệp tiến đến băng nguyên rồi.
“Sao lại không hiểu, ta cảm thấy Tằng sư đệ kia của ngươi còn không bằng cha ta đâu, ngươi thích hắn còn không bằng thích cha ta nha.” Bảo Nhi nghiêm trang nói.
Điền Tĩnh nghe xong mà buồn cười, cảm thấy hai người khác biệt một trời một vực, sao có thể đặt cùng một chỗ mà so sánh được, vì thế nhéo mặt Bảo Nhi nói: “Cô bé ngốc của ta à, ngươi mới bao lớn chứ, nào có thể phân ra tốt xấu được. Cha ngươi là đồ trứng thúi, sao có thể đánh đồng với Tằng sư đệ được, vốn không thể so sánh có hiểu chưa nào?”
“Cha ta đúng là rất hư, nhưng cảm giác vẫn còn tốt hơn Tằng sư đệ kia của ngươi nhiều.” Bảo Nhi lại nói thêm.
“Ngươi ấy, vẫn còn quá nhỏ, chơ sau này ngươi trưởng thành rồi sẽ rõ ràng cái gì mới là tốt chân chính.” Điền Tĩnh chỉ cảm thấy Bảo Nhi là một đứa bé không hiểu chuyện, không hề đặt lời nàng nói vào trong lòng.
Bảo Nhi thấy Điền Tĩnh không nghe lọt lời nàng nói, nhưng chỉ cười cười: “Dù sao ta vẫn cảm thấy cha tốt.”
“Thôi, không nói chuyện này nữa, sau này ngươi theo ta về Huyền Tân tông, ta sẽ dần dần dạy ngươi phân biệt tốt xấu như thế nào.” Điền Tĩnh ôm lấy Bảo Nhị, dịu dàng nói: “Ngươi ngủ trước một chút đi nha, đợi lát nữa Tằng sư đệ bắt được con mồi, chúng ta có thịt nướng ăn rồi.”
Chỗ cửa động băng đột nhiên truyền đến bước chân, Điền Tĩnh nhất thời nhíu mày, bởi vì nàng nghe ra được tiếng bước chân kia không phải thuộc về Tằng Hiệp.
Hết chương 3248.
Bạn cần đăng nhập để bình luận