Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1766. Đại Đạo Thiên

“Cái đồ quỷ hẹp hòi… Thần giữ của… Keo kiệt… Khó trách tên cũng là Kim Tệ mê tiền như vậy…” Thiếu nữ vừa đi vừa bĩu môi lầm bầm.
Mặc dù Hàn Sâm đồng ý đi săn giết Ngân Dương Thú giúp nàng, nhưng mà lại lấy đi nguyên một bộ đoản đao khớp với Tử Nguyệt Đao, hai thanh đao một dài một ngắn vốn chính là một bộ.
Hàn Sâm tương đối hài lòng với cặp đao này, mặc dù không có gì để so sánh, nhưng mà rõ ràng độ bền mạnh hơn so với dao găm tê giác không ít.
Thiếu nữ tự nói tên của nàng là Hải Nhi, nói là đến từ biển, trừ cái đó ra không nói thêm điều gì nữa, Hàn Sâm cũng không có hỏi tới.
Dù sao cũng chỉ giúp nàng săn giết một con dị chủng, về sau đường ai nấy đi, không cần thiết thăm dò rõ ràng như vậy.
Hải Nhi đi trước dẫn đường, nhưng xem ra nàng cũng không quen thuộc với nơi này lắm, đi loanh quanh hơn nửa ngày, đừng nói Ngân Dương Thú, ngay cả một con dị chủng cũng không tìm được.
“Chờ một chút.” Hàn Sâm đưa tay ngăn Hải Nhi lại, sau đó thả chậm bước chân, cẩn thận từng li từng tí bò lên một tảng đá nhỏ trước mặt.
Từ đỉnh tảng đá nhìn sang, chỉ thấy trên đường núi phía trước có một đám sinh vật đang săn bắn một dị chủng.
Đó là một con gấu có sáu cánh tay, mà sáu cánh tay ấy như được đúc thành từ thép, trên đó có hắc diễm chập chờn, vung ra một chưởng trực tiếp đập vỡ nát một tảng đá cao bằng đầu người, mà hắc diễm còn bùng cháy trên bề mặt đá, sức mạnh đó cực kỳ đáng sợ.
Sức mạnh như vậy, rõ ràng không phải dị chủng cấp nam tước nên có, rất có thể là một dị chủng cấp tử tước.
Đa số những sinh vật vây đánh gấu sáu tay đều là người Kate, còn có một phần nhỏ là chủng tộc khác, trong đó chỉ có gần mười quý tộc, những binh lính khác cũng đều được nghiêm chỉnh huấn luyện, phối hợp với nhau tương đối khéo léo.
Trong đó có một quý tộc dùng đao, lục quang trên đao dâng trào, dưới sự phối hợp của quý tộc và binh lính khác, mỗi một đao đều có thể để lại một vết thương trên người gấu sáu tay.
Cuộc chiến cũng sắp kết thúc, cũng không phải đợi lâu lắm, gấu sáu †ay ở dưới sự vây đánh, bị quý tộc dùng đao chém đầu.
Mặc dù đội đi săn tổn thất không nhỏ, nhưng mà có thể săn được một dị chủng cấp tử tước như thế, đối với bọn họ mà nói đã là thu hoạch rất không tệ.
“Ai?” Ánh mắt quý tộc dùng đao đột nhiên nhìn chăm chú về hướng tảng đá, sắc mặt âm trầm quát lạnh một tiếng.
Hàn Sâm liếc mắt nhìn Hải Nhi bên cạnh, bất đắc dĩ đi ra. Vừa rồi Hải Nhi không cẩn thận đụng rơi một hòn đá, cho nên mới khiến cho quý tộc kia phát hiện được sự tồn tại của bọn họ.
“Bọn ta chỉ đi ngang qua mà thôi, cũng không có ác ý.” Hàn Sâm đứng ở trên núi đá, nhún vai với quý tộc dùng đao.
Rõ ràng người kia là tử tước, cộng thêm đoàn đội vô cùng mạnh mẽ, bối cảnh nhất định không nhỏ, Hàn Sâm đến để săn giết dị chủng, không cần thiết thêm chuyện, có thể giải thích rõ là tốt nhất.
Quý tộc dùng đao đang muốn nói gì đó thì lại đột nhiên biến sắc, nói với Hàn Sâm: “Bọn ta không biết các hạ làm việc ở chỗ này, vậy thì bọn ta rời đi trước, xin các hạ chớ trách.”
Dứt lời, hắn lập tức mang theo đội ngũ nhanh chóng rút lui, đám người trong nháy mắt đi không còn một bóng dáng, ngay cả thi thể con gấu sáu tay vừa mới săn giết cũng không cần.
Hàn Sâm khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Hải Nhi bên cạnh, chắc chắn Hàn Sâm không có mặt mũi tới mức này, trừ hắn ra thì cũng chỉ có Hải Nhi mà thôi.
Hải Nhi chạy đến trước thi thể gấu sáu tay, sáu cái tay gấu đều bị cắt xuống, nhét vào trong túi áo của chính nàng, không khách sáo một chút nào.
Hàn Sâm âm thầm nhíu mày, tiếp tục đi tới, kết quả càng ngày càng kỳ quái, hề những thợ săn khác gặp phải bọn họ, sau khi nhìn thấy Hải Nhi đều lập tức rút lui, giống như là gặp quỷ, ngay cả con mồi cũng không cần.
Có một số người không có con mồi, trước khi đi còn đặc biệt để lại một vài vật liệu dị chủng khiến Hàn Sâm cảm thấy bọn họ thật sự giống như phường trộm cướp vậy.
Nhưng từ đầu tới cuối Hải Nhi chẳng nói gì cả, nếu như thế này cũng có thể cướp được, vậy việc cướp bóc này cũng tốt quá nhỉ.
“Rốt cuộc Hải Nhi này có lai lịch gì đây?” Hàn Sâm âm thầm nhíu mày, cảm giác không tốt lắm, hình như hắn chọc phải một phiền phức lớn rồi.
Dọc theo con đường này không đụng phải dị chủng nào, thu hoạch của Hải Nhi cũng rất khá, ngoại trừ gấu sáu tay cấp tử tước, còn thu hoạch không ít vật liệu dị chủng cấp nam tước.
“Leng keng leng keng… Leng keng leng keng…”
Trong lòng Hàn Sâm còn đang nghi ngờ theo Hải Nhi tiếp tục đi về phía trước thì lại đột nhiên nghe được âm thanh chuông lục lạc truyền tới từ đằng trước.
Hải Nhi nghe được tiếng chuông thì lập tức biến sắc, kéo cánh tay của Hàn Sâm nói: “Đi nhầm đường mất rồi, không phải bên này, đi hướng bên kia kìa.”
Nói xong, Hải Nhi lôi kéo Hàn Sâm bước nhanh đi hướng ngược lại tiếng chuông, nhưng chưa đi được bao lâu thì lại nghe được phía trước truyền tới tiếng chuông.
Hải Nhi kéo Hàn Sâm liên tục đổi phương hướng mấy lần, thế nhưng mỗi lần đi không bao xa thì lại nghe thấy tiếng chuông ở phía trước.
Hải Nhi còn muốn đổi phương hướng lần nữa thì Hàn Sâm lại nhìn thấy cách phía trước không xa, tiếng chuông đã vô cùng gần, hơn nữa mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng dáng đi tới bên này từ trong sơn đạo.
Đó là một người đàn ông cưỡi voi, trên người mặc áo giáp màu bạc, tướng mạo không phải vô cùng xuất chúng, nhưng lại có một khí chất đặc biệt giống như mọi sự vật của thiên hạ này đều không đáng để hắn lưu tâm.
Đỉnh đầu người đàn ông kia mọc ra một đôi sừng cong màu đen, trừ cái đó ra gần như không khác gì với nhân loại, làn da trắng trắng mềm mềm, nếu như không phải đang mặc áo giáp thì hắn càng giống một kẻ đọc sách lòng mang thiên hạ.
“Từ lúc nào mà người của Đại Đạo Thiên học được cách đi đường vòng thế?” Người đàn ông cưỡi voi lắc lư đi tới, híp mắt nhìn Hải Nhi và Hàn Sâm, mỉm cười nói.
“Cái gì mà đi đường vòng, bổn tiểu thư là đang tìm Ngân Dương Thú, có liên quan gì đến ngươi chứ?” Hải Nhi bĩu môi, dường như rất là khinh thường dáng vẻ của người đàn ông nọ, nhưng ánh mắt lại bán đứng nàng.
Người đàn ông mỉm cười: “Năm đó Khí Thiên Đạo thề thốt rằng, người Đại Đạo Thiên ngàn năm không vào tinh vực Đan Tuyền, thế nhưng bây giờ còn chưa tới bảy trăm năm mà đã phá vỡ lời thề, lẽ nào việc kẻ cướp không giữ chữ tín là thật sao sao?”
“Ta là ta, không có quan hệ gì với Đại Đạo Thiên hết, ngươi đừng có mà nói bậy nói bạ.” Hải Nhi tức giận nói.
“Nếu như ngươi không phải người của Đại Đạo Thiên thì có thể sống ở chỗ này đến bây giờ sao, lại còn kiếm được rất nhiều thứ đồ tốt nữa chứ?” Người đàn ông lạnh nhạt nói.
“Cho dù ta phá vỡ lời thề thì như thế nào? Ngươi còn có thể giết ta hay sao? Ngươi có cái can đảm này sao?” Hải Nhi thẹn quá hóa giận, dứt khoát không giảng đạo lý nữa, chu miệng nhỏ nói.
Người đàn ông cười: “Dù gì ngươi cũng là thượng tộc của Đại Đạo Thiên, niệm tình ngươi tiến hóa không dễ, không đến mức giết ngươi, có điều dạy bảo thì vẫn phải có.”
Nói xong, người đàn ông trầm ngâm một chút, ánh mắt đặt lên trên người Hàn Sâm: “Ngươi đã phá lời thề, vậy thì kêu hộ vệ hạ tộc của ngươi ứng lời thề mà chết, xem như thay chủ chịu phạt đi.”
Hàn Sâm không hiểu phần đầu lắm, nhưng câu sau lại hiểu, lập tức nói: “Ta không có bất cứ quan hệ nào với nàng ta, cũng không phải người Đại Đạo Thiên, ngươi muốn đánh muốn phạt thì tìm nàng ta đi.”
Hải Nhi cũng cất giọng nói: “Hắn chỉ người giúp đỡ tạm thời mà ta thuê tới, không có chút quan hệ nào với Đại Đạo Thiên bọn ta, ngươi muốn gì thì tìm ta.”
Người đàn ông lại cứ như không nghe được lời của bọn họ: “Để lại mạng của ngươi hoặc là mạng của hắn, ngươi có thể tự mình lựa chọn.”
Dứt lời, người đàn ông không tiếp tục để ý tới Hàn Sâm và Hải Nhị, cưỡi voi dần dần đi xa, không bao lâu liền biến mất ở trong dãy núi, chỉ còn lại âm thanh leng keng leng keng đang quanh quẩn ở trong núi.
Hết chương 1766.
Bạn cần đăng nhập để bình luận