Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3067. Huyết Mạch Tà Ác

Ý định giết Kiếm Bất Cô của Phương Thất Nguyện thực sự quá bức thiết. Đây gần như là cơ hội ngàn năm có một của hắn.
Nếu không phải Kiếm Bất Cô đã phát lời nguyền tuyệt đối không dùng vũ lực với ai trong ha mươi năm thì dù ở đây có thiên quân vạn mã, chiến hạm kín trời cũng rất khó lấy được mạng hắn.
Phương Thất Nguyện hiểu rất rõ rằng mình chắc chắn phải nắm bắt cơ hội này. Chỉ cần giết chết Kiếm Bất Cô, địa vị của hắn trong Thiên Tông sẽ lên như diều gặp gió, thậm chí có khi còn được kế thừa chức vị tông chủ Thiên Tông.
Không chút do dự, một chưởng sơn nhạc văn ấn của Phương Thất Nguyện đánh về phía Hàn Sâm. Hôm nay ai định ngăn hắn giết Kiếm Bất Cô, hắn giết hết.
Thánh văn rực sáng trên lòng bàn tay, giống như núi cao trấn áp xuống, Hàn Sâm không định tránh đi, trực tiếp triệu hồi Huyết Mị Linh rồi hợp thể.
Kim Sí Khổng Tước Vương vẫn đang trong quá trình tiến hoá, còn Tiểu Miêu tuy đã gần hồi phục hẳn nhưng nó không phải chủng gen do Hàn Sâm thu phục, không chịu sự kiểm soát của Hàn Sâm, dù Hàn Sâm muốn hợp thể cũng phải chờ Tiểu Miêu tự đề xuất trước.
Vậy nên hiện tại Hàn Sâm chỉ có thể sử dụng một chủng gen là Huyết Mị Linh. Một luồng tử khí tuôn ra từ thân trên Hàn Sâm, đằng sau lập tức có thêm một cái đuôi khỉ, đầu tóc chuyển sang màu tím, thoáng cái đã dả¡a trông thấy, toàn thân tỏa ra hào quang tím kỳ dị, tựa như ngọn lửa tím cháy rực,khiến da và tóc Hàn Sâm trở nên trong suốt long anh như tỉnh thể tím.
“Hợp thể thành công với Huyết Mị Linh, đạt được kỹ thuật hợp thể gen Huyết Mạch Tà Ác.”
Hàn Sâm chẳng biết Huyết Mạch Tà Ác là cái gì, chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh kỳ dị chảy xuôi trong cơ thể mình, bắt đầu tuôn ra theo cú đấm của hắn.
Đùng!
Quả đấm của Hàn Sâm đang rừng rực hào quang màu tím va chạm với sơn nhạc văn ấn của Phương Thất Nguyện. Một tiếng nổ vang lên, Hàn Sâm đứng trên mặt đất không nhúc nhích còn sơn nhạc văn ấn đã bị hắn đánh nổ tung. Nắm đấm vẫn không ngừng đánh lên lòng bàn tay Phương Thất Nguyện, khiến cái tay đã biến thành móng hươu bị xé †toạc ra, cả người văng ra ngoài, va đổ cả một gò đất.
“Khụ!” Phương Thất Nguyện tự ra sức lao ra khỏi bùn đất, thánh quang trên người loé lên, khóe miệng rớm máu, nhìn chằm chằm Hàn Sâm và Kiếm Bất Cô, nói: “Ta còn tưởng Kiếm Bất Cô ngươi thực sự không sợ chết, muốn tuân thủ lời thề hai mươi năm, thì ra chỉ là phường đạo đức giả lừa đời lấy tiếng thôi. Miệng thì nói muốn thực hiện lời thề, trong vòng hai mươi năm không có bất cứ quan hệ nào với Tần Vương, thực tế lại có cao thủ nước Tần âm thầm bảo vệ. Hay cho Thái phó nước Tần Kiếm Bất Cô, hay cho ý nguyện hai mươi năm, thật là nực cười.”
Vẻ mặt Kiếm Bất Cô lạnh tanh, không đôi co với Phương Thất Nguyện, nhưng Hàn Sâm không chịu được nữa, khinh bỉ nói: “Cho ngươi ra giá mà ngươi không ra, hết lần này đến lần khác đòi cướp, đã cướp còn nói nhảm đến nhiều, toàn là cái kiểu như ngươi sao?”
“Câm mồm, cái tên ảo tưởng như ngươi mà dám khinh thường Vô Vi Đạo Cung của ta. Ngươi thực sự nghĩ rằng mình có thể ngăn Phương Thất Nguyện ta ta ư? Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết chủng gen của Phương Thất Nguyện kỳ diệu đến đâu. Đã là kẻ địch của Phương Thất Nguyện thì ngươi muốn sống cũng không được đâu.” Dút lời, Phương Thất Nguyện định mở huyết mạch Thần Linh, một lần nữa triệu hồi chủng gen để hợp thể.
Một số cao thủ có thể hợp thể cùng nhiều chủng gen, số người này trong bảy đế quốc lớn cũng không hiếm lắm. Phương Thất Nguyện tự xưng là Thất Tâm viện chủ, có bảy chủng gen vô cùng đặc biệt, đồng thời hợp thể được với cả bảy chủng gen, đây là điều cực kỳ hiếm thấy.
Ngươi bình thường chỉ có thể hợp thể với tối đa ba, bốn chủng gen, hơn nữa còn cần thuộc tính của các chủng gen không xung đột với nhau.
Ví dụ như chủng gen thuộc tính Thuỷ và chủng gen thuộc tính Hoả không thể hợp thể cùng lúc, bằng không sẽ xung đột với nhau, tự đả thương cơ thể.
Vẻ mặt Phương Thất Nguyện cực kì hung tợn, muốn triệu hồi sáu chủng gen khác để hợp thể. Đột nhiên hắn giật mình phát hiện mình không thể kết nối với huyết mạch Thần Linh, khó lòng triệu hoán chủng gen bên trong ra ngoài.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Phương Thất Nguyện khiếp đảm, sử dụng Nội Thị Thuật, vừa nhìn đã phát hiện dấu ấn huyết mạch Thần Linh của hắn bị một lớp tử khí phong toả, vết thương trên tay hắn cũng đang rỉ máu màu tím đen.
Ngay tức khắc, Phương Thất Nguyện bỗng thấy toàn thân lạnh như băng, không khỏi thất thanh kêu lên: “Huyết Mạch Tà Ác của Huyết Mị Linh… Không thể nào… Chẳng phải sau khi Mạc Ly chết Huyết Mị Linh đã biến mất không thấy tăm hơi hay sao? Sao trên đời vẫn còn có Huyết Mị Linh…”
Lúc này Phương Thất Nguyện quay sang quan sát bộ dạng của Hàn Sâm, càng nhìn càng cảm thấy rất giống Huyết Mị Linh trong truyền thuyết, chủng gen độc nhất của kẻ dám một mình xông vào hoàng cung ám sát hoàng đế.
“Ngươi mới nói gì vậy?” Hàn Sâm cười hỏi Phương Thất Nguyện.
Cơ thể Phương Thất Nguyện run bắn, lập tức quay người chạy như điên. Chỉ có thể hợp thể với Thánh Văn Bạch Lộc, hắn biết mình không phải đối thủ của Hàn Sâm, nếu không trốn ngay thì chuyến này khó lòng sống sót.
“Chết tiệt, đáng ra ta nên nghĩ tới từ lâu, Kiếm Bất Cô sao có thể tự tìm đường chết..” Phương Thất Nguyện thầm mắng.
“Làm màu xong định bỏ đi thế à,ngươi tưởng Hàn Sâm ta là người chết hả?” Hàn Sâm hừ lạnh, cột sắt trên tay nhắm thẳng Phương Thất Nguyện, đánh một quyền lên đuôi cột sắt. Cột sắt bay tới phía Phương Thất Nguyện như đạn bắn. Sức mạnh của Hàn Sâm dữ dội biết bao, cột sắt ngay lập tức tới sau lưng Phương Thất Nguyện.
Nghe thấy tiếng xé gió kinh khủng kinh, tim Phương Thất Nguyện giật thon thót, chỉ có thể ngưng tụ sức mạnh nện song quyền vào cột sắt.
Một tiếng nổ lớn vang lên, Phương Thất Nguyện chỉ cảm thấy song quyền như sắp bị bẻ gãy, một sức mạnh khổng lồ va vào ngực hắn, khiến hắn lập tức hộc máu mồm, cả người ngã lưn trên đất, khiến mặt đất in hằn một cái rãnh sâu.
Phương Thất Nguyện định bật dậy, lại thấy Hàn Sâm đã mỉm cười đứng trước mặt mình, nhìn mình chằm chằm.
“Nước Tần sản sinh ra thanh niên đáng sợ thế này từ lúc nào?” Phương Thất Nguyện vô cùng hối hận.
Hắn âm thầm thâm nhập vào nội bộ nước Tần đã hơn mười năm, tự cho rằng mình nắm rõ cao thủ nước Tần trong lòng bàn tay. Trước đó hắn không thèm đếm xỉa tới Hàn Sâm, đó là bởi hắn nhớ nước Tần không có cao thủ nào trẻ tuổi thế này, bây giờ hối hận đã muộn rồi.
“Tên ngươi là Phương Thất Nguyện đúng không?” Hàn Sâm nhìn Phương Thất Nguyện, cười hỏi.
“Muốn giết cứ giết, nói nhảm nhiều vậy làm gì?” Phương Thất Nguyện tự biết hôm nay mình khó trốn thoát. Đối phương có chủng gen tuyệt thế Huyết Mị Linh, xem ra hắn có quan hệ gì đó với Mạc Ly, nói không chừng còn là thích khách nối nghiệp cha. Muốn trốn trong tay loại người này, thực sự rất khó.
Huống hồ hắn đã trúng Huyết Mạch Tà Ác, không thể triệu hồi chủng gen nào nữa, thậm chí còn bị thương nặng, càng hết cơ hội thoát thân.
“Nếu ngươi muốn chết dễ dàng thì ta chỉ cần dùng một ngón tay cũng khiến ngươi chết cả trăm lần. Nhưng nếu ngươi muốn sống thì chẳng khó đâu.” Hàn Sâm không nổi cáu, nhìn Phương Thất Nguyện rồi nói.
“Muốn bắt ta phản bội Vô Vi Đạo Cung, tuyệt đối không có khả năng này..”” Phương Thất Nguyện vẫn hết sức kiên cường.
“Ta chẳng phải người nước Tần, ngươi phản bội Vô Vi Đạo Cung hay không cũng không quan trọng với ta.” Hàn Sâm đáp.
“Ý ngươi là gì?” Phương Thất Nguyện bỗng hơi sững sờ, hắn cứ tưởng Hàn Sâm là cao thủ nước Tần phái tới bảo vệ Kiếm Bất Cô, nhưng lúc này chính miệng Hàn Sâm lại nói mình không phải người nước Tần, điều này làm đầu óc hắn thấy hơi lú.
“Giữ mạng ngươi cũng dễ thôi. Ta thấy con Thánh Văn Bạch Lộc của ngươi được đấy, ta đang cần thú cưỡi, nếu ngươi chịu tặng, ta sẽ đổi cho một mạng.” Hàn Sâm cười nói.
“Ngươi… Ngươi đừng hòng lừa ta… Muốn lấy chủng gen của ta hả… Mơ đi..”” Phương Thất Nguyện hoàn toàn không tin Hàn Sâm.
“Ta nói từ lâu rồi mà. Ta chỉ là một thương nhân bình thường, không hề có quan hệ với hắn, chỉ là trùng hợp nên mua hắn thôi. Nếu ngươi ra một cái giá ngon nghẻ từ đầu thì ta bán luôn cho ngươi rồi, cần gì phải đánh đánh giết giết phiền phức ra. Vừa nãy ngươi không tin ta, bây giờ vẫn vậy, cho dù ta không muốn lấy mạng ngươi thì cũng phải lấy thôi, không lấy không được.” Hàn Sâm thở dài, lai gần Phương Thất Nguyện: “Ta vốn không muốn giết ngươi, đây là do ngươi cố tình tìm đường chết, ta phải chiều lòng ngươi thôi.”
“Đợi chút… Ta đưa Thánh Văn Bạch Lộc cho ngươi… Ngươi thực sự không giết ta…” Thấy Hàn Sâm tiến tới, Phương Thất Nguyện vội hét lớn.
Lý Băng Ngữ đứng một bên nghe thấy lời ấy, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi. Suy cho cùng thì nàng là một trong chín tông chủ Vô Vi Đạo cung, chứng kiến đồng môn mình nhát chết thế này, đương nhiên nàng không vui nổi.
May mà nàng đang đeo mặt nạ, người xung quanh không nhìn ra vẻ mặt của nàng.
Hết chương 3067.
Bạn cần đăng nhập để bình luận