Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Ầm!
Năm luồng lực lượng có thể hủy thiên diệt địa đánh vào trên cánh cổng, khiến cánh cổng hoàng kim phát ra từng hồi tiếng vọng, thế nhưng lực lượng của bọn họ lại không có khả năng đánh mở cánh cổng hoàng kim.
Năm người Điểu trưởng lão đều hơi ngẩn người, một vị trưởng lão lộ vẻ mặt cổ quái nói: “Sao có thể được? Dựa vào lực lượng của năm trưởng lão chúng ta, cho dù là cánh cổng thời gian Etch ngưng tụ ra, cũng bị chúng ta đánh vỡ, sao cảnh cổng hoàng kim kia lại không bị tổn thương chút nào? Đó rốt cuộc là loại lực lượng gì?”
Điểu trưởng lão cũng cảm thấy chuyện dường như không ổn lắm, thế nhưng không đợi bọn họ có hành động, đã nghe thấy một tiếng răng rắc, tất cả năm trưởng lão giật mình trong lòng, ánh mắt nhìn chằm chằm cánh cổng hoàng kim, đã mở ra một cái khe.
Một vệt kim quang lọt ra từ bên trong khe hở của cánh cổng hoàng kim, giống như ánh chiều tà chiếu vào từ trong khe cửa.
Căn bản không đợi đám Điểu trưởng lão phản ứng, những nơi kim quang kia đi qua, hết thảy đều hóa thành hư vô. Tồn tại mạnh mẽ như Điểu trưởng lão, cũng trực tiếp hòa tan, biến mất trong kim quang, còn không kịp phát ra cả tiếng kêu thảm.
Năm vị cường giả Phá Giới có tỉ lệ Phá Giới đã khoảng chín mươi phần trăm, lại trực tiếp bốc hơi khỏi nhân gian như vậy, đến cả một chút vết tích cũng không để lại.
“Tiểu Kim Kim, có thể, thu hồi cánh cổng hoàng kim đi.” Kỷ Yên Nhiên lớn tiếng kêu gọi Kim Mao Hống, nàng rất rõ ràng nếu cánh cổng hoàng kim hoàn toàn mở ra sẽ có hậu quả gì, chỉ e toàn bộ Hoa Viên Không Trung đều bị hủy diệt.
May mà Kim Mao Hống dường như đã sớm có giác ngộ, không thật sự mở ra cánh cổng hoàng kim, há miệng ra nuốt xuống cánh cổng hoàng kim đã mở hé một khe.
Đệ tử các tộc vốn phóng tới nhà cũ, thấy vậy đều âm thầm thở dài một hơi, lần trước khi Tiểu Kim Kim mở ra cánh cổng hoàng kim, có không ít đệ tử đều chứng kiến một cảnh kinh khủng kia.
Mà vào thời điểm cánh cổng hoàng kim mở ra một khe, Nhân Đế ở Tam Thập Tam Thiên xa xôi lại đột nhiên mở mắt, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Làm sao có thể? Làm sao lại có khí tức của loại lực lượng kia… Không có khả năng…” Vẻ kinh ngạc trên mặt Nhân Đế càng ngày càng đậm, tâm niệm vừa động, quang cảnh trong mắt biến ảo, dường như phong cảnh toàn bộ đại vũ trụ đều ánh vào trong đôi mắt của hắn.
Khi Nhân Đế nhìn thấy một tia sáng màu vàng lộ ra từ trong cánh cổng hoàng kim, lại không nhịn được mà chấn động thân thể, ánh sáng kỳ quái lấp lóe trong mắt hắn.
“Lại có loại chuyện này? Trong vũ trụ lại còn có sinh vật như thế, sau cánh cổng hoàng kim kia, có lẽ thật là…” Vẻ mặt Nhân Đế thay đổi không ngừng.
Hồi lâu sau, Nhân Đế dường như đã hạ quyết tâm, đứng dậy bước ra Tam Thập Tam Thiên.
Toàn bộ bên ngoài Hoa Viên Không Trung đã biến thành lò sát sinh, khắp nơi đều là giết chóc điên cuồng và sinh mệnh héo tàn, xương trắng và máu tươi đang thỏa thích nở rộ. Trong chiến đấu cuồng bạo, âm thanh xương vỡ vụn và âm thanh máu tươi chảy xuôi lại chẳng khiến người e ngại, mà lại làm cho người có loại xúc động sôi trào nhiệt huyết.
Quần áo của Tiểu Hoa vẫn trắng như tuyết, nhưng ánh mắt lại đã đỏ bừng, hắn đã giết không biết bao nhiêu thú Phá Giới, thế nhưng những con thú Phá Giới kia lại càng ngày càng nhiều, phảng phất giết thế nào cũng không giết hết được.
Không chỉ là Tiểu Hoa, lúc này, cường giả của Hoa Viên Không Trung đều toàn thân đẫm máu, có máu của mình, mà càng nhiều máu của kẻ địch.
Cường giả của hội Thần Loạn cũng giết đỏ cả mắt, thú tính hoàn toàn che giấu lý tính, chỉ có máu tươi của đối thủ mới có thể khiến dòng máu sôi trào của bọn họ lạnh đi.
Đột nhiên, một bóng người xuất hiện phía trên Hoa Viên Không Trung, toàn bộ chiến trường lập tức như bị đông kết.
Chỗ có sinh vật đều duy trì chiến đấu trạng thái, có tại há miệng gầm thét, có khuôn mặt vặn vẹo, có đang sợ hãi kêu to, có che mặt thút thít.
Sinh vật có ở đó đều duy trì biểu cảm và động tác một giây trước, đến cả máu tươi và chỉ gãy vẩy ra không trung đều đông kết, toàn bộ thế giới dường như bị đóng băng thời gian.
Đến cả cường giả Phá Giới mạnh mẽ như Etch và Ninh Nguyệt cũng giống như vậy, bị đông cứng đương trường, không cách nào động đậy.
Thế nhưng tất cả mọi người rất rõ ràng, đây cũng không phải thời gian ngừng lại, nếu thời gian thật sự ngưng lại, suy nghĩ của bọn họ cũng sẽ đứng im theo, nhưng bây giờ, bọn họ có thể nhìn, có thể nghĩ, lại không thể động đậy cả mí mắt chút nào.
“Nhân Đế!” Ninh Nguyệt nhìn thấy bóng người đi tới từ trong hư không bị ngưng kết, đồng tử lập tức co rụt lại.
Nhân Đế đi tới từ trong hư không, giữa vũ trụ ở phảng phất chỉ còn lại một vật sống là hắn, hết thảy cái khác đều quy về yên tĩnh. Cho dù kẻ mạnh như cường giả tỷ lệ Phá Giới một trăm phần trăm cũng như vật chết ở trước mặt hắn.
Đường Chân Lưu cũng nhìn thấy Nhân Đế, hắn rất muốn lên tiếng rống †o: “Buông lão tử ra, có giỏi thì một mình đấu cùng lão tử.”
Thế nhưng hắn lại không có chút năng lực động đậy nào, chớ nói chỉ là khiêu khích Nhân Đế.
Nhân Đế vẫn chưa từng nhìn bọn họ một lần, chỉ đi qua từng bước một, cũng chưa để ý đến những cường giả của hội Thần Loạn, phảng phất bọn họ đều không tồn tại, chỉ đi thẳng vào bên trong Hoa Viên Không Trung.
Kết giới lớn bên ngoài Hoa Viên Không Trung không chút tác dụng nào đối với Nhân Đế, tựa như không khí, bị Nhân Đế đi vào như thế.
Bên trong Hoa Viên Không Trung, hết thảy đầu đứng im, mỗi sinh vật đều đứng im bất động với vẻ mặt kỳ quái, chỉ có thể đưa mắt nhìn Nhân Đế đi về phía sân mà Hàn Sâm đang ở.
Cùng lúc khi Nhân Đế giáng lâm, Bảo Nhi bên trong Tí Hộ Sở đột nhiên sợ hãi trong lòng, không khỏi ngừng động tác trong tay.
“Đứng ngốc ở đó làm gì? Tiếp tục luyện tập đi, ngươi còn cách thành công một khoảng cách, nhất định phải mau chóng dung hợp cùng hạt giống gen” Loạn thấy Bảo Nhi đứng ở nơi đó, bất động, không khỏi nhíu mày thúc giục.
“Ta muốn về đại vũ trụ.” Bảo Nhi cúi đầu nói. “Bảo bối, bây giờ ngươi còn không thể trở về. Mẹ đáp ứng ngươi, chỉ
cần ngươi dung hợp thành công, ngươi muốn đi đâu cũng được.” Loạn nói. Bảo Nhi ngẩng đầu, ánh mắt vô cùng kiên định, nói ra từng chữ: “Ta muốn về đại vũ trụ, ngay lúc này, cho dù ngươi có đồng ý hay không.” “Vì sao?” Loạn nao nao, lần đầu tiên nàng nhìn thấy Bảo Nhi dùng vẻ mặt và giọng điệu như thế nói chuyện với nàng. “Bởi vì mẹ của ta gặp nguy hiểm, ta nhất định phải đi cứu nàng.” Bảo Nhi nói rồi đi đến ngoài cửa lớn, không có chút do dự nào. “Ta không phải ở đây…” Loạn nói, sắc mặt dần dần thay đổi, bởi vì nàng đã hiểu, mẹ mà Bảo Nhi nói không phải là nàng, mà là vợ của Hàn Sâm, Kỷ Yên Nhiên.
Hết chương 3446.
Bạn cần đăng nhập để bình luận