Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 121: Bạo Ngược

Mấy giây sau, mặt của Thạch Chí Khang đều đã xụ xuống, vừa trợn to hai mắt vừa liều mạng vung tay, vừa hô to gọi nhỏ:
- Tên súc sinh lão tam nhà cậu, cậu chính là Taka Katou chuyển thế hay sao?
Nhìn thấy bàn tay Hàn Sâm ở đối diện giống như là cơn gió nhanh chóng bấm, nhấn lên toàn bộ điểm sáng xuất hiện ở xung quanh, Thạch Chí Khang càng nhìn càng kinh hãi, bản thân bắt đầu hoảng, liền điểm sáng xuất hiện ở phía bên mình đều không nhấn trúng được mấy điểm.
- Tiểu tứ, sao kêu gào như mổ heo thế, cậu có cần phải khoa trương như vậy không?
Lữ Mông đang chơi liền kháng nghị Thạch Chí Khang quá ầm ĩ.
Thạch Chí Khang đã hoàn toàn từ bỏ, nhìn tay Hàn Sâm không ngừng lấp lóe, đã hoàn toàn mất đi hứng thú chơi tiếp.
Con mắt xoay tròn một cái, Thạch Chí Khang quệt miệng nói với Lữ Mông:
- Tài nghệ của lão tam cũng rất khá, tôi thấy ở trong phòng chúng ta, ngoại trừ lão đại thì không có ai là đối thủ của lão tam.
Lữ Mông liền trực tiếp đáp một câu:
- Tiểu tứ à, chính mình kém cỏi thì nhận đi, đừng kéo người khác vào chứ.
- Lão nhị, liền trình độ kia của cậu, còn không bằng tôi, cậu tới cũng sẽ bị lão tam hành hạ mà thôi.
Thạch Chí Khang cố ý tăng thêm âm lượng nói.
- Như vậy đi tiểu tứ, tôi liền biểu diễn cho anh xem một chút cái gì mới gọi là cao thủ chân chính, nhưng mà nếu như tôi thắng, anh phải bao hết việc lau dọn nhà vệ sinh trong một tháng này của phòng chúng ta.
Lữ Mông nói.
Trong mắt Thạch Chí Khang lập tức loé lên một tia vui vẻ, sau đó lập tức kiềm chế lại, giống như là đang do dự không quyết định được, một lát sau mới giống như là đã hạ quyết tâm:
- Một tháng thì một tháng, nếu như cậu thua, cũng phải dọn một tháng.
- Được rồi, không thành vấn đề, cậu chờ tôi chơi nốt ván này.
Lữ Mông tự nhận là nắm chắc phần thắng, trình độ Thượng Đế Chi Thủ của cậu ta chính là người chưa tiến hóa cấp chín, ở trong số những sinh viên mới vừa vào học trường quân đội, có thể tính là trình độ thượng đẳng, không dám nói hàng đầu, thế nhưng đã thừa sức gia nhập câu lạc bộ Thượng Đế Chi Thủ.
Huống chi bọn họ đều thuộc về khoa bắn cung, yêu cầu đối với tốc độ đôi tay cũng không quá cao, trình độ Thượng Đế Chi Thủ đều khá là tương đồng, trong phòng thì ngoại trừ Trương Dương, Lữ Mông không cho là còn có ai có thể thắng mình.
Thạch Chí Khang bại bởi Hàn Sâm, đó là do trình độ của cậu ta quá kém, với tốc độ tay của cậu ta, ai cũng có thể thắng được, vì thế Lữ Mông vô cùng xem thường Thạch Chí Khang.
Sau khi Lữ Mông kết thúc trận đang chơi, liền đem thành tích khoe khoang ở trước mặt Thạch Chí Khang:
- Tiểu tứ, thấy không, sáu mươi ba so với bốn mươi lăm, thắng lợi áp đảo, đây chính là thực lực của thiên tài chân chính.
- Đừng nói lời vô dụng, cậu thắng được lão tam mới xem như thật sự thắng.
Thạch Chí Khang nói xong vừa cười nói với Hàn Sâm:
- Lão tam, cậu cũng không muốn dọn nhà vệ sinh chứ? Thắng cậu ta, trong một tháng chúng ta sẽ không cần phải làm gì.
Hàn Sâm cười nói:
- Tôi biết nên làm như thế nào.
Lữ Mông gửi lời mời Hàn Sâm vào phòng của mình, vô cùng ung dung nói:
- Lão tam, cái ID này của cậu đúng là muốn ăn đòn, không tin đợi lát nữa cậu lên trên mạng lưới chiến đấu tìm kiếm đối thủ, bảo đảm con trai trong trường chúng ta đều sẽ đứng xếp hàng đến làm thịt cậu.
- Tôi quen rồi.
Hàn Sâm cười nhẹ.
- Bị hành hạ cũng tốt, có thế giúp chúng ta tiến bộ.
Lữ Mông bắt đầu trò chơi, vừa chờ đếm ngược, tay khác vừa cầm một cốc nước chậm rãi uống.
Vừa uống lại vừa còn kích thích Thạch Chí Khang:
- Tôi bảo này tiểu tứ, xem nhị ca của cậu dùng một tay hành hạ lão tam như thế nào, sau đó thua cũng đừng quỵt nợ đấy nhé.
- Trâu bò, lão nhị thật là trâu bò.
Thạch Chí Khang bĩu môi, ôm cánh tay đứng ở một bên chờ xem kịch vui:
- CMN ai chơi bản đối chiến mà không phải chỉ dùng một tay, muốn dùng hai tay cũng không được. Giờ cậu cứ hả hê đi, đợi lát nữa sẽ có lúc cậu khóc.
- Thế à.
Lữ Mông đắc ý trả lời một câu, không chút nào phát hiện ra Thạch Chí Khang đang dụng tâm hiểm ác.
Mắt thấy đếm ngược kết thúc, điểm sáng đã xuất hiện, Lữ Mông cũng không có ý định đặt cốc nước trong một bàn tay khác xuống, vẫn vừa uống nước vừa nhấn tới điểm sáng, cũng không thấy tay Hàn Sâm ở phía đối diện.
Anh ta cảm thấy chỉ cần giữ ở trình độ bình thường, muốn thắng Hàn Sâm khẳng định là không có vấn đề.
Nhưng mà mới nhấn được mấy điểm, anh ta đã liếc nhìn thấy tốc độ bàn tay phía đối diện kia hình như có chút không bình thường, liền ngẩng đầu lên nhìn.
Vừa nhìn tới, Lữ Mông lập tức liền sững sờ, liền điểm sáng đều quên nhấn, cốc nước ở trong tay, ngừng lại ở vị trí bên cạnh môi không động đậy, duy trì tư thế này, một lúc lâu cũng không hề nhúc nhích.
Chỉ thấy bàn tay của Hàn Sâm ở phía đối diện lay động, giống như là mở máy gia tốc, bùm bùm một trận hoa cả mắt, toàn bộ điểm sáng xuất hiện đều bị hắn nhấn trúng sạch sẽ.
Phải biết rằng Lữ Mông chính là chọn độ khó cấp mười, liền ngay cả anh ta cũng không thể nhấn trúng toàn bộ điểm sáng xuất hiện bên phía mình, nhưng mà Hàn Sâm ở đối diện lại nhấn toàn bộ không lọt một điểm nào, toàn bộ đều nhấn trúng, nhìn tới còn rất ung dung thoải mái, không có một chút biểu hiện vất vả nào.
- Tôi bảo này lão nhị, đã nói là dùng một tay hành hạ lão tam rồi mà? Nếu không anh dùng hai tay thử xem?
Thạch Chí Khang nhìn thấy Lữ Mông đang ngồi đần mặt ở nơi đó, khà khà cười không ngừng.
- Thử em gái cậu, lão tam, tốc độ này của cậu không phải là người chưa tiến hóa cấp mười đấy chứ?
Lữ Mông phục hồi lại tinh thần kêu lên.
- Không kém bao nhiêu đâu.
Hàn Sâm thuận miệng nói như vậy, trên thực tế bây giờ hắn đã qua Tiến Hóa Giả cấp bốn, so với người chưa tiến hóa cấp mười thì cao hơn không chỉ một bậc.
- Súc sinh.
Lữ Mông buồn bực mắng một câu, sau đó quay sang Thạch Chí Khang kêu lên:
- Tiểu tứ, cậu đủ âm hiểm a, tài nghệ này của lão tam, lão đại mới có thể thắng được, cậu đây là cố ý đào hố cho tôi nhảy hả.
- Lời này của cậu không đúng rồi, muốn dọn nhà vệ sinh là chính cậu nói ra, cũng không phải tôi nói.
Thạch Chí Khang khà khà vui vẻ, giang hai tay ra biểu hiện rằng chính mình vô tội.
- Chưa tiến hóa cấp mười? Lão tam, chúng ta chơi một trận đi.”
Trương Dương nghe thấy bọn họ nói chuyện, trong mắt lập tức bốc lửa hừng hực.
Hàn Sâm tiến vào trong gian phòng của Trương Dương, kết quả là vẫn ung dung thắng Trương Dương, trình độ của Trương Dương tương tự như của Lữ Mông, có lẽ hơi mạnh hơn một chút, đều ở trình độ chưa tiến hóa cấp chín.
- Lại trận nữa.
Trương Dương lại không hề tức giận một chút nào.
Lại một lần hoàn toàn thất bại.
- Lại.
Chiến ý của Trương Dương càng tăng vọt hơn.
Lần thứ hai hoàn toàn thất bại.
- Tiếp tục.
Cả người Trương Dương bắt đầu cháy rừng rực.
...
- Đại ca, tôi không chơi nữa đâu, coi như tôi thua được không?
Hàn Sâm thật sự sợ Trương Dương rồi, con hàng này chính là đại biểu cho thanh niên nhiệt huyết thích bị tra tấn, ai càng hành hạ anh ta thì anh ta càng hưng phấn.
- Tôi rốt cuộc đã tìm được địch thủ trong số mệnh của mình rồi, lão tam, vui sướng chiến đấu đi.
Trương Dương hưng phấn kêu to, liền kéo Hàn Sâm vào trong phòng của anh ta.
Lữ Mông cùng Thạch Chí Khang ở bên cạnh xem tới vui vẻ, người như Hàn Sâm, cũng chỉ có Trương Dương mới có thể trị được, người khác đều vô dụng.
Hàn Sâm thật sự sợ Trương Dương, từ lần trước chơi một lần, chỉ cần Trương Dương rảnh rỗi, liền nhất định sẽ kéo hắn đồng thời vui sướng chiến đấu, anh ta vui sướng, Hàn Sâm lại cảm thấy mình sắp tan vỡ rồi.
- Tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, phải để anh ta tuyệt ý nghĩ chơi với mình đi, đi tìm người khác vui sướng chiến đấu.
Trong mắt Hàn Sâm bắn ra đốm lửa lấp lóe.
Chương 122: Buổi Chiều Thần Bí Nhất Của Phòng 304
- Lão đại, ngày hôm nay tôi không bận việc gì, có muốn chơi mấy trận Thượng Đế Chi Thủ hay không?
Chờ cho Lữ Mông cùng Thạch Chí Khang đều đi ra ngoài, Hàn Sâm chủ động tìm Trương Dương nói.
- Được.
Trương Dương không nói hai lời, trực tiếp đăng nhập vào Thượng Đế Chi Thủ, gửi lời mời cho Hàn Sâm.
Hàn Sâm click đồng ý, tiến vào gian phòng Trương Dương, trong mắt lập loè tia sáng kỳ dị, khóe miệng nổi lên một nụ cười.
Lúc hắn chơi với ba người cùng phòng, đều chỉ là nhấn vào điểm sáng bên phía chính mình, không hề lấn sang bên phía bọn Trương Dương.
Vì có thể để cho Trương Dương đi tìm người khác vui sướng chiến đấu, lần này Hàn Sâm chuẩn bị để cho Trương Dương liền chiến cũng không thể chiến, nhìn xem anh ta còn có thể vui sướng tiếp nữa hay không.
Từ sau khi ăn trưa xong, đến tận trước bữa cơm chiều, ròng rã bốn, năm tiếng buổi chiều, Hàn Sâm cùng Trương Dương chơi không biết bao nhiêu lần.
Tính cả thời gian chuẩn bị, một trận cũng hơn một phút đồng hồ, ròng rã cả một buổi chiều, hai người vẫn chơi.
Mà Trương Dương từ đầu tới cuối, một điểm sáng cũng không nhấn được, thật sự là một điểm đều không lấy được, nhưng mà cho dù là thế, Trương Dương vẫn cùng Hàn Sâm chơi cả buổi chiều.
Hàn Sâm đều sắp bị Trương Dương chơi đến tan vỡ, rốt cục vẫn là Trương Dương tan vỡ trước, nhiệt huyết thiêu đốt tựa hồ đã giảm đi không ít.
- Khụ khụ, lão tam, nên ăn cơm, chúng ta đi ăn cơm trước đi.
Lúc Trương Dương nói câu này, Hàn Sâm lệ rơi đầy mặt, cảm động đều sắp muốn khóc.
- Được, lão đại, chúng ta đi ăn cơm.
Hàn Sâm vội vã đóng máy truyền tin lại, lại chơi nữa thì hắn thật sự sẽ ói ra.
Hắn thật sự rất bội phục Trương Dương, như vậy mà vẫn có thể chơi tiếp, còn chơi cực kỳ chăm chú, Hàn Sâm rất là hoài nghi đổi lại mình là Trương Dương, chơi một giờ đã hoàn toàn không còn hứng thú, mà Trương Dương đủ hưng phấn gầm rú chơi cả một buổi chiều với hắn.
Nhưng mà kể từ sau buổi chiều này, tên thanh niên nhiệt huyết biến thái Trương Dương bị tra tấn, không còn quấn quít lấy hắn đòi chơi Thượng Đế Chi Thủ nữa, chuyện này rốt cục khiến cho Hàn Sâm thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện này khiến cho Lữ Mông và Thạch Chí Khang rất tò mò, không biết rốt cuộc buổi chiều đó đã xảy ra chuyện gì, lại để cho tên biến thái Trương Dương này không la hét kêu gọi chơi Thượng Đế Chi Thủ với Hàn Sâm nữa.
Chỉ có điều Hàn Sâm cùng Trương Dương đều lặng thinh không đề cập tới chuyện buổi chiều hôm đó, buổi chiều kia bị Lữ Mông cùng Thạch Chí Khang gọi là “buổi chiều thần bí nhất của phòng 304”.
Mà tên Hàn Sâm này có thể khiến cho Trương Dương biến thái ngừng chiến tranh, càng khiến cho Lữ Mông cùng Thạch Chí Khang đoạn tuyệt ý nghĩ cùng hắn chơi Thượng Đế Chi Thủ.
Hàn Sâm cũng không quá thích chơi Thượng Đế Chi Thủ bản đối chiến, sự hạn chế quá lớn, hắn thích chơi Thượng Đế Chi Thủ bản máy rời hơn, đó mới là bản có thể hoàn mỹ rèn luyện đôi tay của hắn.
Gần đây Hàn Sâm cảm thấy vô cùng hứng thú đối với điều khiển chiến giáp, chiến giáp chính là một loại vũ khí nửa máy móc nửa hình người, so với chiến xa chiến đấu cơ truyền thống, chiến giáp hầu như có động tác cơ động cao giống như của nhân loại hoặc là năng lực thích ứng đối với địa hình, đồng thời yêu cầu đối với thao tác cũng cực cao.
Lúc Hàn Sâm đi học trước đây, trong trường học căn bản không có chiến giáp thực thể cung cấp cho việc thao tác, vì thế tuy rằng Hàn Sâm cảm thấy hứng thú, nhưng mà lại không có cơ hội thao tác thực tế, thế nhưng trường quân đội Hắc Ưng lại có lớp dạy học chuyên nghiệp, chuyện này khiến Hàn Sâm rất hài lòng.
Trong ba tháng đầu học tập kiến thức cơ sở cũng có huấn luyện điều khiển chiến giáp cơ sở, khi đó Hàn Sâm học được kỹ thuật điều khiển chiến giáp trụ cột nhất, hơn nữa vẫn luôn không ngừng luyện tập.
Ở trên chiến trường, chiến giáp mới là đơn vị chiến đấu trụ cột nhất,
Bình thường sẽ không có cảnh tượng binh sĩ mặc giáp chống đạn vác súng đi xung phong xuất hiện, cho dù là chiến đấu trên đường phố, cũng đều là binh lính điều khiển chiến giáp.
Vì thế Hàn Sâm cảm thấy luyện thêm một chút kỹ thuật chiến giáp cũng không thiệt thòi, vạn nhất sau này thật sự phải lên chiến trường, nói không chừng nó còn có thế là vật bảo mệnh.
Điều khiển tốt chiến giáp, chiến đấu cơ càng không thành vấn đề, còn chiến hạm không gian, Hắc Ưng cũng chỉ có một chiếc dạy học dùng cấp bậc vệ tinh kiểu cũ, bình thường cũng chỉ dùng để tham quan, thao tác thực tế chỉ có thể mượn kỹ thuật giả lập 3D để luyện tập.
“Keng!”
Hàn Sâm còn đang luyện tập điều khiển chiến giáp, đột nhiên nghe thấy có âm thanh chuyển khoản, nhìn tới máy truyền tin, tài khoản của mình vừa nhận được một khoản tiền ngàn vạn, khiến cho Hàn Sâm sợ hết hồn, vẫn chưa chờ hắn nhìn rõ ràng là ai chuyển tới, máy truyền tin liền vang lên.
- Sâm ca, tiền nhận được chưa.
Tiếng Lâm Bắc Phong vang lên.
- Sao nhiều như vậy?
Hàn Sâm hơi có chút giật mình, không nghĩ tới những thú hồn Ngọc Xác Thú mà hắn mang về lại kiếm được nhiều tiền vậy, ban đầu hắn cho rằng có thể được chia cho 3, 4 triệu đã là tốt lắm rồi.
- Tổng cộng kiếm lời gần 20 triệu, liền cho anh số chẵn. Sâm Ca, lần sau anh lại đi tới Vinh Diệu Tí Hộ Sở, chúng ta thu mua chút thú hồn Kim Cương Giáp đem về bên này bán, như vậy hai bên đều có thể kiếm lời, đến lúc đó tiền lời càng nhiều hơn.
Lâm Bắc Phong nói.
- Tôi tạm thời không có dự định đi qua đó, có cơ hội lại tìm cậu.
Hàn Sâm nghĩ tới khổ cực lúc đi đường giữa hai nơi, liền tạm thời bỏ đi ý nghĩ đi tới Vinh Diệu Tí Hộ Sở, chí ít hiện nay hắn thật sự không có thời gian để đi.
Bây giờ học tập vô cùng căng thẳng, hắn còn đang cố gắng để thông qua kỳ thi nửa năm một lần, bình thường đều là Cương Giáp Đoàn có hoạt động săn giết, hoặc là có người tìm hắn đi săn giết sinh vật biến dị và sinh vật thần huyết thì hắn mới tham gia, một thân một mình muốn đi săn giết sinh vật thần huyết thực sự là quá khó.
Cho dù muốn săn giết sinh vật biến dị, cũng phải đến loại địa phương như Đầm Lầy Hắc Ám.
Nhưng mà đường tới Đầm Lầy Hắc Ám quá khó đi, chính hắn cũng phải bay vào bay ra, thực sự là không có cách nào mang thịt của loại sinh vật biến dị cỡ lớn ra, có đi vào thì thu hoạch cũng không lớn.
Hắc Châm Phong biến dị đã vô dụng với Hàn Sâm, đem về cũng chỉ có thể bán lấy tiền, thịt lưu lại làm thức ăn cho Miêu Quân tới bây giờ vẫn chưa ăn hết.
Nhưng Hàn Sâm cũng không vội vã, mỗi ba tháng dùng tinh thể màu đen có thể nuôi ra một con sinh vật thần huyết, việc này còn đáng tin hơn chuyện tự mình đi săn giết dinh vật thần huyết, Hàn Sâm hoàn toàn có thời gian để chờ.
Kết thúc trò chuyện với Lâm Bắc Phong, Hàn Sâm chuyển khoản cho mẹ một triệu, sau đó lại nhắn tin giải thích một chút, nói là mình kiếm được ở bên trong Tí Hộ Sở.
Hắn không dám chuyển quá nhiều, sợ doạ mẹ mình sợ, lại khiến cho bà lo lắng, sau này mỗi tháng chuyển khoản một ít, để cho mẹ hắn từng bước thích ứng, chịu khổ nhiều năm như vậy, cũng nên sống những tháng ngày thoải mái.
Buổi tối trở lại phòng kí túc, chỉ có một mình Thạch Chí Khang ở đó, hơn nữa vừa chơi trò chơi vừa mắng chửi rầm trời, nhìn dáng vẻ rất tức giận, không biết đến cùng là đang làm gì.
Nhìn thấy Hàn Sâm trở về, Thạch Chí Khang thở phì phò hét lớn:
- Lão tam, cậu về thật đúng lúc, nhanh vào chơi game đi, giúp tôi dạy dỗ tên khốn kiếp này một chút.
- Lão tứ, cậu làm sao thế?
Hàn Sâm nghi ngờ đi tới bên cạnh Thạch Chí Khang, nhìn thấy Thạch Chí Khang đang ở trong một phòng đối chiến Thượng Đế Chi Thủ, nhưng mà vẫn chưa bắt đầu chơi, trong phòng còn có hai người nữa, một người có ID là Chim Nhỏ Nép Vào Người, một ID khác là Nhân Thần.
Thạch Chí Khang đang mắng nhau với Nhân Thần kia, mà Chim Nhỏ Nép Vào Người cũng thỉnh thoảng giúp đỡ Nhân Thần châm chọc Thạch Chí Khang, làm Thạch Chí Khang tức giận tới nỗi khuôn mặt già nua đỏ bừng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận