Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2712. Ngươi thật tốt

“Lại một lần nữa!” Ngưu Đầu Quái thân người đầu trâu, sau lưng có hai cánh dơi, toàn thân vảy màu xanh lam trừng đôi mắt trâu nhìn chằm chằm tiền xu trong tay Hàn Sâm, khàn giọng nói.
Đây đã là lần thứ sáu Hàn Sâm nghe bốn chữ này. Hắn đã thắng bảy lần, nhìn đôi mắt giống như sắp phun ra lửa của Ngưu Đầu Quái, Hàn Sâm thật sự sợ nó sẽ lật mặt trực tiếp cứng rắn.
“Hay là, ngươi lắc ta đoán?” Hàn Sâm cầm tiền xu giơ lên trước mặt nói.
Ngưu Đầu Quái vừa nghe xong, mắt lập tức sáng lên, đưa tay chộp lấy, tiền xu kia lập tức bay vào trong tay hắn.
“Ngươi đoán, tiền đặt cược chính là tấm khiên kia, còn có số hạch gen
Thần Hóa vừa rồi ta thua ngươi, ngươi phải cược toàn bộ.” Ngưu Đầu Quái cầm tiền xu kêu lên với Hàn Sâm.
“Được, ta cược hết.” Hàn Sâm chớp mắt rồi hỏi: “Ngưu ca, còn ngươi cược cái gì?”
Ngưu Đầu Quái nghe vậy lập tức do dự. Nó có tất cả bảy viên hạch gen Thần Hóa, đều đã thua Hàn Sâm, bây giờ thật sự không có gì để cược nữa.
Dị chủng không giống với cường giả của các tộc, cho dù chúng có chút trí tuệ thì bình thường cũng sẽ không nghĩ đến việc cố gắng cất giữ thứ gì, mà chỉ dựa vào cơ thể để ăn cơm.
Ngưu Đầu Quái đã được coi như không tệ rồi, trong bảy viên hạch gen đó chỉ có duy nhất một viên là do nó ngưng tụ ra, sáu viên còn lại đều là do nó cướp được sau khi giết mấy con dị chủng khác.
Cũng không thể nói là cướp, chẳng bằng nói là sau khi ăn xong, thấy thứ đồ chơi này vẫn còn chỗ dùng bèn tiện tay lấy về, hôm nay lấy hết ra đánh cược.
Hàn Sâm thấy Ngưu Đầu Quái không nói gì, biết có vẻ nó không lấy ra được món đồ gì nữa, sợ nó thẹn quá hoá giận bèn vội vàng nói: “Thế này đi Ngưu ca. Ngưu ca ngươi thần thông quảng đại, đánh khắp cả Thần Hóa cũng không có đối thủ, chỉ cần ngài nói một câu là có thể có được mười tấm khiên và một trăm viên hạch gen, hay là ngươi đồng ý giúp ta một việc nhỏ, coi đó là tiền đặt cược?”
“Giúp thế nào?” Tuy Ngưu Đầu Quái trung thực nhưng lại không ngốc, cảnh giác nhìn Hàn Sâm hỏi.
“Thật ra cũng không phải là giúp đỡ ta, ta cũng là bức xúc thay Ngưu ca thôi. Cái tên khốn đáng chết kia gọi Ngưu ca ngươi ra, lại không dâng lên tế phẩm, đây căn bản là đang đùa giỡn ngươi. Nếu ta trở vè nhìn thấy hắn, chắc chắn sẽ thay Ngưu ca xả cơn giận này. Nhưng thực lực của ta yếu kém, sợ không phải là đối thủ của hắn. Đến lúc đó vẫn phải mời Ngưu ca ngài tư mình ra tay, nói ra thật xấu hổ.” Vẻ mặt Hàn Sâm ngượng ngùng nói.
Ngư Đầu Quái nghe xong, cảm thấy tên Hàn Sâm này thật sự là một người tốt, vậy mà còn bất bình thay nó, nhìn Hàn Sâm gật đầu lia lịa nói: “Ngươi rất tốt.”
“Vậy thì quyết định vậy đi. Nếu ta thua thì tấm khiên này và tất cả hạch gen đều thuộc về Ngưu ca. Nếu Ngưu ca thua thì đến lúc ta quay lại †ìm tên đó, mong Ngưu ca hãy đi ra giúp đỡ, ngài nhất định phải giúp †a đó.” Hàn Sâm rèn sắt khi còn nóng nói.
“Được.” Ngưu Đầu Quái gật đầu đồng ý, sau đó bèn cầm tiền xu bắt đầu lắc.
Hàn Sâm nhìn thủ pháp lắc xu của Ngưu Đầu Quái thì biết cái tên này vốn không hiểu đánh cược như thế nào.
Lắc một hồi lâu, Ngưu Đầu Quái mới đưa tay ra trước mặt Hàn Sâm, hơi thấp thỏm nói: “Ngươi đoán đi.”
“Ngưu ca này, bản thân ngươi biết nó là chữ hay là hình chứ?” Hàn Sâm cười hỏi.
“Cái này…” Ngưu Đầu Quái ngẫm nghĩ, mở nắm tay ra, để ra trước mặt nhìn thoáng qua, sau đó mới xác định an tâm nói: “Đương nhiên ta biết là cái gì, ngươi đoán nhanh lên đi.”
“Ta đoán…” Hàn Sâm cố ý kéo dài giọng nhìn sắc mặt của Ngưu Đầu Quái, thấy vẻ mặt hắn căng thẳng, sau đó mới nói: “Là hình!”
Hàn Sâm nói ra câu này, sắc mặt của Ngưu Đầu Quái lập tức sụp đổ. “Lại một lần nữa…” Ngưu Đầu Quái nghiến răng, lại bắt đầu lắc.
“Lại một lần nữa… Lại một lần nữa…” Từng tiếng gầm rú tức giận vang lên trong cơn giông, còn kinh khủng hơn so với sấm chớp kia.
Hàn Sâm không nhớ rốt cuộc mình đã thắng bao nhiêu lần rồi, dù sao thì Ngưu Đầu Quái đã nợ hắn tới hơn mấy trăm chuyện cần hỗ trợ.
Không thể không nói, Ngưu Đầu Quái này thật sự rất thành thật, đã thua thành đến mức này mà cũng không dựa vào vũ lực trở mặt với Hàn Sâm.
Đột nhiên, bão sét trên bầu trời dần yếu đi, Ngưu Đầu Quái hơi biến sắc, hét lớn: “Không ổn, Thần Linh Phong Bạo sắp ngừng rồi, ta phải quay về”
“Tại sao Phong Bạo ngừng thì ngươi phải trở về?” Hàn Sâm nghi ngờ hỏi.
Người bình thường chỉ biết dị chủng trong Thần Vực đều là nương theo Thần Linh Phong Bạo để đi lại, lại không biết vì sao bọn chúng chỉ có thể đi lại bên trong Thần Linh Phong Bạo.
Ngưu Đầu Quái không trả lời Hàn Sâm, do dự một chút bèn rút ra một cái vảy màu xanh lam từ trên người ném cho Hàn Sâm: “Ngươi mang theo cái vảy này của ta. Nếu có chuyện gì cần giúp đỡ thì rót sức mạnh của mình vào trong vảy. Sau khi kích phát khí tức của nó, ta tự nhiên sẽ theo khí tức đó đến giúp ngươi.”
Nói xong, Ngưu Đầu Quái lại liếc mắt nhìn mấy viên hạch gen bên cạnh Hàn Sâm, lúc này mới cắn răng xoay người chuẩn bị đi vào bên trong cơn bão sét sắp rút đi.
“Ngưu ca, đợi một chút.” Hàn Sâm gọi Ngưu Đầu Quái lại. “Còn có chuyện gì?” Ngưu Đầu Quái nhìn hắn chằm chằm hỏi.
Hàn Sâm lấy một viên hạch gen từ trong bảy viên hạch gen Thần Hóa ra ném về phía Ngưu Đầu Quái nói: “Hôm nay có thể gặp được Ngưu ca cũng là có duyên. Ta chẳng có món đồ gì tốt, cái này coi như là lễ gặp mặt đi.”
Ngưu Đầu Quái bắt lấy hạch gen, trong lòng lập tức vui vẻ. Viên hạch gen này chính là hạch gen mà bản thân nó ngưng tụ được, vừa rồi nó nhìn cũng chính là viên này.
Bởi vì hạch gen của nó khác thuộc tính với các viên khác, tác dụng với nó không lớn nhưng viên hạch gen do nó ngưng tụ ra lại rất có ích với nó.
“Ngươi tốt thật đấy.” Trong lòng Ngưu Đầu Quái vô cùng cảm động. Nó muốn cướp đồ trong tay Hàn Sâm, vậy mà Hàn Sâm không những tức giận thay nó lại còn trả hạch gen của nó lại, khiến Ngưu Đầu Quái cảm động không nói lên lời, suýt chút nữa thì quên mất món đồ này vốn dĩ
là của nó.
“Ngưu ca cứ quay về trước đi. Đợi sau khi ta tìm thấy tên kia lại gọi ngươi qua đây dạy dỗ hắn, trút cơn giận này cho Ngưu ca.” Hàn Sâm vây tay tạm biệt Ngưu Đầu Quái.
Ngưu Đầu Quái nghe xong càng cảm động hơn. Song bão sét sắp hết rồi, nó cũng không có thời gian để nói thêm gì cả, chỉ cảm thấy Hàn Sâm thực sự là một người tốt. Sau này có cơ hội nhất định phải giúp hắn mới được.
Nhìn thấy Ngưu Đầu Quái biến mất cùng cơn bão sét, lúc này Hàn Sâm mới thở phào nhẹ nhõm.
“Nguy hiểm thật, may mà gặp được một con dị chủng Thần Hóa thành thật, nếu không lần này chết chắc rồi. Xem ra mình không thể khinh thường được, Thần Hóa dù sao cũng là Thần Hóa, không thể coi thường bất kỳ cường giả Thần Hóa nào hết.” Hàn Sâm hạ quyết tâm, lần sau lúc gặp được Bảo Liên, nhất định sẽ không để hắn có được cơ hội như vậy nữa.
Liếc nhìn Linh Lung vẫn còn đang hôn mê, Hàn Sâm đưa tay đánh ra một luồng sức mạnh xuống người nàng, giải trừ cấm chế, Linh Lung lập tức tỉnh lại.
Linh Lung vừa tỉnh lại, lập tức nhảy lên, đôi mắt đẹp trợn tròn nhìn chằm chằm Hàn Sâm chất vấn: “Sao ngươi lại đánh ta hả?“
“Ta đánh ngươi lúc nào ? Là bản thân ngươi tiêu hao quá độ nên dẫn đến hôn mê bất tỉnh đấy chứ.” Vẻ mặt Hàn Sâm vô tội nói.
“Ngươi…” Linh Lung còn muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên lại ý thức được có điều gì đó không đúng, con mắt nhìn lên bầu trời xem xét, không khỏi ngây dại: “Thần Linh Phong Bạo đâu?”
Hết chương 2712.
Bạn cần đăng nhập để bình luận