Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2750. San hô máu

Lĩnh Vực Động Huyền không thể nhìn trộm được tình hình bên trong, Hàn Sâm không khỏi do dự nhưng lại không cam tâm cứ thể tha cho con cá chình điện kia, hạ quyết tâm tiếp tục vọt về phía rừng san hô máu kia.
“Con cá chình điện kia có thể sống sót bên trong, chẳng lẽ ta lại không thể?” Hàn Sâm đã quyết định rồi, bất kể thế nào cũng phải làm thịt con cá chình điện kia.
Thần kinh toàn thân căng thẳng, lúc bước vào rừng san hô máu, Lĩnh Vực Động Huyền của Hàn Sâm nhất thời bị thu lại đến cực nhỏ, hoàn toàn không thể vượt qua được san hô máu gần đó.
Đám san hô này giống như thiết bị nhiễu sóng, khiến sức mạnh của Hàn Sâm rất khó xuyên qua được chúng.
Trong nước biển, Hàn Sâm vừa tiến lên vừa quan sát đám san hô máu. Những cây san hô máu này thoạt nhìn không có gì khác với san hô bình thường nhưng không biết vì sao sức mạnh của Lĩnh Vực Động Huyền lại không thể tới gần chúng.
Nhưng đám san hô máu này có vẻ cũng không phải sinh vật sống. Càng kỳ lạ là, gần bụi san hô thường sẽ có rất nhiều sinh vật sống tập †rung nhưng Hàn Sâm vào trong rừng san hô máu đã lâu vậy rồi chỉ thấy được mỗi đám san hô màu máu khổng lồ này, ngay cả một con cá hay cua nhỏ cũng chẳng thấy.
“Quả nhiên chỗ này có vấn đề mà, không thấy con dị chủng nào hết. Chẳng lẽ nơi này là tổ của con cá chình điện kia, cho nên những dị chủng khác không dám tới gần đây?” Hàn Sâm thầm nghĩ.
Rừng san hô máu khoảng mười ngàn mẫu, cũng không phải quá lớn. Hàn Sâm bơi một lúc đã xuyên qua hơn phân nửa rừng san hô nhưng lại không nhìn thấy bóng con cá chình điện kia đâu, cũng không gặp phải nguy hiểm gì, dường như nơi này chính là vùng chết, không có sinh vật sống.
Lúc Hàn Sâm đang hoài nghi, đột nhiên thấy rừng san hô máu phía trước xuất hiện một tia sáng lướt qua ở phía xa, như là vâng mặt trời mới nhú buổi bình minh, một đường cong đo đỏ, không quá chói mắt, tựa như một miếng sắt nung đỏ.
“Đó là cái gì vậy?” Hàn Sâm có thể nhìn thấy ở đó có tia sáng. Nhưng vì san hô máu ảnh hưởng nên hắn không thấy trong bụi san hô dưới tia sáng có thứ gì.
Đã đến đây rồi, đương nhiên Hàn Sâm không thể rút lui lúc này được, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước, định tìm hiểu đến cùng.
Khi Hàn Sâm dần tới gần khu vực có ánh sáng kia, tia sáng cũng trở nên rõ ràng hơn. Xuyên qua nhiều lớp san hô, cuối cùng Hàn Sâm cũng thấy được tia sáng kia truyền ra từ thứ gì.
Thứ tản ra hào quang đỏ đó lại chỉnh là một gốc san hô máu. Nhưng bụi san hô máu này có sự khác biệt rất lớn với san hô xung quanh.
Nó không cao lớn như vậy, chỉ cao chừng ba bốn mét, so với những cây san hô máu cao mấy chục trượng này có thể nói là nhỏ nhắn xinh xắn.
Hơn nữa màu sắc của nó cũng sãm hơn hẳn mấy cây san hô máu xung quanh, gần như là màu đen nhưng bên trong lại thấp thoáng ánh đỏ, nhìn từ xa giống như được bao trong một vầng sáng đỏ.
Hình dạng của cây san hô máu này cũng hơi kỳ lạ, nó không nhiều nhánh như san hô bình thường, chỉ có một thân cây uốn khúc, bên trên là mấy cành nhỏ.
“Sao trông cây san hô máu này… cứ như một con rồng ấy nhỉ…” Hàn Sâm nhìn cây san hô máu đó, trong đầu nảy ra một suy nghĩ như vậy.
Thật sự rất giống rồng, một con huyết long cuộn mình trong mây, vẫn còn đang bay lên cao hơn. Rõ ràng chỉ là một cây san hô lại khiến người ta có cảm giác kỳ lạ như thể bất cứ lúc nào nó cũng có thể chui từ dưới đất lên, bay thẳng lên cửu tiêu.
“Lạ thật, rốt cuộc cây san hô máu này là thứ gì vậy? Tuy trông có vẻ rất †hần kỳ nhưng lại không giống như sinh vật sống…” Hàn Sâm nhíu mày trầm tư.
Rào rào!
Hàn Sâm còn đang đứng đẳng xa suy nghĩ, không dám lại gần gốc san hô máu kia lại chợt nghe được tiếng va chạm kỳ lạ và nước biển xao động.
Hắn quay đầu nhìn về hướng âm thanh truyền tới, chỉ thấy rừng san hô bên kia một trận lao xao. Chỉ lát sau, con cá chình điện nọ đã chui ra từ trong san hô.
Bởi vì thân hình của nó quá lớn, khi đi trong rừng san hô khó tránh khỏi đụng vào san hô máu, khiến san hô rung lên không ngừng.
Nhưng đám san hô máu này lại không bị con cá chình điện đụng gấy, ngược lại thân cành sắc nhọn còn cắt rách lớp vảy như kim cương của cá chình, khiến trên người nó xuất hiện rất nhiều vết xây xát.
Cá chình điện lại không hề bận tâm, vẫn chui rúc trong bụi san hô, chẳng bao lâu đã đi tới trước gốc san hô như huyết long.
Khi chỉ còn cách cây san hô kỳ lạ kia mười mấy mét, cuối cùng cá chình điện cũng dừng lại, một đôi mắt như đèn pha nhìn chằm chằm san hô máu, một lúc lâu cũng không động đậy gì.
“Xem ra năng lực nhận biết của cá chình điện cũng bị cản trở trong rừng san hô này. Nếu không với khoảng cách gần thế này, nó không thể không phát hiện ra ta được.” Hàn Sâm trốn dưới một gốc san hô lớn, lén lút quan sát cá chình điện, xem rốt cuộc nó muốn làm gì.
Cá chình điện nhìn chằm chằm cây san hô máu kia một lúc, dường như hạ quyết tâm, lập tức vọt về phía san hô máu, đồng thời há miệng rộng nuốt chửng gốc san hô máu cùng với cát bên dưới, hình thành một cái hố sâu cả chục mét dưới đáy biển.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, Hàn Sâm còn chẳng kịp phản ứng lại thì gốc san hô máu kỳ lạ kia đã bị con cá chình điện nuốt chửng, trong lòng không khỏi hối hận.
“Xem ra bụi cây san hô máu kia chắc là đồ tốt. Sớm biết vậy ta đã ra †ay cướp trước rồi.” Hàn Sâm lại đột nhiên nảy ra một suy nghĩ: “Nơi đây là biển Táng Long, truyền thuyết kể rằng có một con ác long cấp Chân Thần từng ngã xuống ở đây. Gốc cây san hô máu kia liệu có liên quan đến con ác long đó không nhỉ? Nếu có liên quan thật thì đúng là lỗ to rồi, ta nên giành hái trước mới phải.”
Lúc Hàn Sâm còn đang hối hận, lại chợt thấy con cá chình điện vừa nuốt chửng san hô kia dường như phát điên, không ngừng giấy giụa lăn lộn, khuấy nước biển không ngừng xao động.
Ánh sét trên người nó tuôn ra điên cuồng nhưng khi đụng phải san hô máu xung quanh lại lập tức biến mất, không xảy ra tai nạn gì lớn cả.
“Đám san hô này lợi hại ghê, dưới sức mạnh lôi điện khủng bố của cá chình điện lại không bị tổn thương chút nào. Tính chất của đám san hô máu này có khi còn bền chắc hơn cả dị bảo Nguyên Cơ ấy chứ… Một rừng san hô lớn như vậy, nếu phạt về dùng để xây dựng thành trì thì cường giả Thần Hóa cũng khó mà đánh vỡ được.” Hàn Sâm nghĩ đến đây không khỏi thèm thuồng nhìn cây san hô máu to lớn, trong lòng tính toán phải làm sao mới có thể đào được cả mười ngàn mẫu san hô máu đem về. Chờ sau này hắn có không gian dị chủng của riêng mình rồi sẽ dùng đám san hô máu này để xây dựng cung điện, lại nuôi tam cung lục viện bảy mươi hai phi tân, đúng là hoàn mỹ.
“Uỳnh!” Dường như cá chình điện không chịu nổi đau đớn quá sức chịu đựng nữa. Nó vặn mình, phần đuôi nện xuống nền cát, đập ra một cái khe lớn trên đáy biển. Lớp vảy như kim cương trên người nó không biết †ừ bao giờ đã nhiễm một lớp huyết sắc, như mao mạch vỡ ra, tụ máu dưới da vậy.
“Í, cái gì thế kia?” Ánh mắt của Hàn Sâm không nhìn vào cá chình điện nữa, bởi vì nó giãy giụa khiến cho vị trí ban đầu của cây san hô máu kỳ lạ kia biến thành một cái hố sâu, Hàn Sâm lờ mờ thấy được bên dưới hình như không phải bùn cát mà có thứ gì đó đang thấp thoáng tản ra huyết quang.
Hết chương 2750.
Bạn cần đăng nhập để bình luận