Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2127. Tứ Đồng Tà Mục

Cô Trúc không nói gì, chỉ yên lặng nắm chặt chuôi Ngọc Kiếm.
Không ai ngờ được kiếp này Tà Đồng có thể chuyển sinh thành Thiên tộc, càng không nghĩ đến Tà Đồng lại gan to bằng trời dám lẻn vào Trấn Thiên Cung bằng thân phận Thiên tộc.
Cô Trúc cũng không ngờ sẽ gặp lại Tà Đồng ở nhà mình, đương nhiên hắn sẽ không lắp đặt trang bị giám sát ở đây. Trong toàn bộ vũ trụ, dám lẻn vào Trấn Thiên Cung kiếm chuyện, Tà Đồng dù không phải là kẻ duy nhất thì cũng không kém là bao.
Cho dù là một cường giả Hoá Thần, không có thân phận Thiên tộc cũng không thể thần không biết quỷ không hay lẻn vào Trấn Thiên Cung.
Từ lúc cánh cửa bằng trúc bị đẩy ra, Cô Trúc đã cảm thấy một lực từ trường kì dị khóa chặt bốn phía xung quanh, hắn không cách nào đi ra, chỉ còn cách đánh một trận.
Nhưng Cô Trúc không hiểu lắm, hòn đảo hắn sinh sống không có người giám sát, lúc đầu có thể sẽ không ai phát hiện Tà Đồng đến đây.
Nhưng đây là Trấn Thiên Cung, nếu khai chiến, bất luận Tà Đồng thắng hay bại, nhất định sẽ kinh động đến cường giả trong cung, đến lúc đó Tà Đồng sao có thể rời khỏi đây được?
Chưa kể hiện tại Tà Đồng chỉ là một Hầu Tước, cho dù có trở lại cấp Thần Hóa, nếu bị phát hiện chắc chắn không thể chạy khỏi Trấn Thiên Cung, huống chỉ còn mang theo một cô bé.
Nếu nói Tà Đồng là loại người tùy hứng, không cân nhắc đã tự xông vào Trấn Thiên Cung tìm hắn đánh một trận, Cô Trúc cũng không tin.
Cô Trúc vẫn chưa hiểu được lí do tại sao, nhưng hắn cũng không vội, chỉ cần hạ được Tà Đồng, mọi chuyện liền rõ ràng.
Ngọc Kiếm dùng để luyện tập trong tay Cô Trúc không bị rút ra, không có ánh hào quang chói mắt, cũng không có kiếm khí trùng thiên, nhưng lực áp bách do kiếm khí toát ra khiến ánh mắt Tà Đồng yên tĩnh lại.
Tà Đồng đứng yên ở đó không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào mắt Cô Trúc chứ không nhìn vào thanh kiếm trong tay hắn.
Cả hai đều bất động, không có giao tranh lực lượng kịch liệt, như chỉ yên lặng đứng đó nhìn nhau.
Thời gian trôi qua từng phút, toàn bộ rừng trúc gần như đứng yên, Tà Đồng và Cô Trúc đứng sừng sững tựa núi cao ngàn năm, như thể bão tố, gió táp mưa sa đều không lay chuyển được họ.
Bọn họ đều đang tìm kiếm thời cơ ra tay, nhưng đối phương lại cho mình cảm giác không một kẽ hở, dưới khí thế tương liên, không bên nào có thể hạ gục đối phương trong một đòn, khả năng cao sẽ không có được cơ hội ra tay lần thứ hai.
Cả hai đều bất động, hay nói cách khác, căn bản không có cơ hội ra tay.
“Tà Đồng, ta đói bụng, muốn ăn.” Cô bé bên cạnh Tà Đồng xoa bụng, khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn nhìn về phía Tà Đồng, lại vươn bàn tay nhỏ rụt rè kéo cánh tay Tà Đồng.
Một cái níu tay này của cô bé bất ngờ thay đổi thế cuộc giằng co ban đầu.
Tà Đồng và Cô Trúc phân thắng bại chỉ trong gang tấc, bất kỳ sai sót nào cũng gây ra bại vong.
Cô bé kéo Tà Đồng một cái, tuy rằng không khiến hắn dao động nhưng lại làm cho khí thế trên người Tà Đồng xuất hiện kẽ hở, Ngọc Kiếm trong tay Cô Trúc di chuyển như nước, trong phút chốc đã đến trước mặt Tà Đồng.
Linh dương quải giác, vô tích khả tầm*, sơ hở của Tà Đồng đã tạo thành, dù thế nào đi nữa, hắn cũng không tránh được một kiếm này, cũng không có cơ hội né tránh kiếm này. Thế bại đã thành, không còn bất cứ khả năng cứu vãn nào nữa.
*Linh dương quải giác, vô tích khả tầm (linh dương treo sừng, không tìm thấy vết): chuyện kể rằng khi linh dương ngủ vào ban đêm, để khỏi bị xâm phạm, linh dương treo sừng trên cây, chân không chạm đất. Trong truyện đại ý ban đầu Tà Đồng che giấu rất tốt như linh dương treo sừng nhưng sau lại để lộ ra dấu vết sơ hở.
Nhưng một giây sau bàn tay Tà Đồng vung lên, quăng cô bé đang kéo tay hắn về phía mũi kiếm của Cô Trúc.
Tất cả những chuyện này vốn không có ý nghĩa gì, kiếm của Cô Trúc có thể đâm xuyên cô bé, cũng có thể giết chết Tà Đồng. Thân thể của cô bé không thể ngăn cản vận mệnh sắp tàn của hắn.
Thế nhưng thanh kiếm của Cô Trúc dừng lại, thay vì xuyên qua thân thể của cô bé đang ở trước mũi kiếm, trái lại, hắn rút về, sau đó đón lấy cô bé bằng cánh tay khác.
Trong một giây này, Tà Đồng vọt tới trước mặt Cô Trúc như quỷ mị, một tay đánh vào trái tim hắn.
Bởi vì miễn cưỡng thu thế về mà Cô Trúc sinh ra sơ hở, giống như Tà Đồng lúc nãy, không còn cơ hội đỡ một trảo này, thành bại chỉ ở một ranh giới đó.
Vẻ mặt Cô Trúc bất động, ánh mắt vẫn tỉnh táo như cũ. Thiên Nhãn thứ ba trên trán bỗng mở ra, bên trong chứa một luồng máu kỳ dị khiến khí thế trên người Cô Trúc tăng lên điên cuồng trong nháy mắt đến mức khó mà tin nổi.
“Ngươi quên rồi sao? Ta cũng là Thiên tộc.” Tà Đồng nở một nụ cười tà mị, Vệt dọc trên trán bỗng mở ra, bên trong là Thiên Nhãn thuộc về Thiên tộc, có bốn con ngươi màu tím, được sắp xếp như bốn cánh hoa bên trong Thiên Nhãn, trông cực kỳ yêu ma, quỷ dị.
Nhìn thấy khí thế Tà Đồng tăng vọt, vẻ mặt Cô Trúc vẫn bất động như cũ, Ngọc Kiếm trong tay chuyển động như cái bóng.
Nhưng ngay khoảnh khắc này, cô bé bị Cô Trúc tiếp được, bàn tay nhỏ bé của nàng chuyển sang màu đỏ như máu, khoét vào lồng ngực Cô Trúc đầy tàn nhãn.
Gần như cùng lúc, luồng sáng tím từ Tứ Đồng Tà Mục của Tà Đồng tỏa sáng, bàn tay hắn cũng đã chộp vào vị trí trái tim.
Trước tình huống này, Cô Trúc vứt cô bé ra ngoài, tay kia cầm Ngọc Kiếm mạnh mẽ chặn lòng bàn tay Tà Đồng.
Nhưng một tay còn lại của Tà Đồng ấn trên đỉnh đầu Cơ Trúc, một lực lượng kỳ dị chấn vào trong đầu hắn, lập tức khiến đại não Cô Trúc như bị sét đánh.
Khuôn mặt tà mị cùng với tiếng cười quái dị sởn tóc gáy của Tà Đồng áp sát lên mặt Cô Trúc, Tứ Đồng Tà Mục cũng kề sát Thiên Nhãn. Bốn con ngươi màu tím như bốn cánh hoa xoay tròn điên cuồng, Tà Đồng chỉ lực màu tím như xuyên hướng về phía Thiên Nhãn của Cô Trúc tựa như ác quỷ.
“Trải qua Luân Hồi vạn kiếp đau khổ, ngươi vẫn chưa học được cách nhãn tâm. Ngươi chính là giống loài nên bị đào thải.” Tà Đồng mỉm cười tà mị, đôi mắt ánh đỏ của Cô Trúc mở lớn. Dưới luồng sáng màu tím, nó gần như cũng hóa thành ánh tím, con ngươi vốn màu máu đỏ đột nhiên tách làm bốn, hóa thành bốn con ngươi màu tím.
Rầm!
Thân thể Tà Đồng như bùn nhão té lăn trên mặt đất, chỉ còn Cô Trúc đứng ở nơi đó, nhưng trong Thiên Nhãn của hắn có bốn con ngươi tím như bốn cánh hoa chậm rãi lưu động.
Cô Trúc khép lại Thiên Nhãn, hai mắt nhìn xuống Tà Đồng trên mặt đất, chỉ thấy trên ngực hắn có một đạo kiếm quang đâm xuyên qua, hắn nhẹ nói: “Thật đáng tiếc, cường giả như vậy mà vẫn bị lay động bởi thứ †ình cảm ngu xuẩn.”
“Hắn rốt cuộc có thể giết ta, nhưng sao hắn chỉ ném ta chứ không giết †a?” Cô bé nhìn Cô Trúc không hiểu.
“Đó là chỗ ngu xuẩn của hắn.” Tà Đồng lạnh nhạt nói.
Trong chốc lát, vài luông sáng xuyên qua bầu trời đáp xuống, một vị cường giả cấp Vương của Trấn Thiên Cung mang theo vài vị chấp sự rơi vào hòn đảo.
“Cô Trúc, chuyện gì xảy ra vậy?” Vị Vương giả kia nhìn thi thể trên mặt đất, lại nhìn sang Cô Trúc, hỏi.
“Một tên gian tế muốn ám hại ta.” Cô Trúc nhẹ nhàng nói.
Không bao lâu sau, vị vương giả kia cùng các chấp sự mang theo thi thể của Tà Đồng rời đi. Ngày hôm sau, Cô Trúc, hoặc nói là Tà Đồng, mang theo cô bé rời khỏi Trấn Thiên Cung…
Hết chương 2127.
Bạn cần đăng nhập để bình luận