Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1002: Thác Nước Dưới Thần Sơn

Hàn Sâm cắn răng dốc sức liều mạng đuổi theo ở phía sau, mặc dù vẫn không đuổi kịp, tốc độ của Hầu Vương quả thực giống như mở hack vậy, chỉ chốc lát đã bỏ chạy không còn hình bóng.
Cũng có một vài con khỉ màu xanh da trời hung ác lao về phía Hàn Sâm, tâm niệm của Hàn Sâm vừa động, không tiếp tục truy đuổi theo Hầu Vương nữa, sau khi không che giấu thất cảm của bầy khỉ nữa, liền lặng lẽ chạy đi trốn ở một bên.
Những con khỉ màu xanh da trời kia sau khi khôi phục thất cảm không tìm thấy Hàn Sâm nữa, rất nhanh đã tản ra, trên cơ bản tất cả khỉ màu xanh da trời đều chạy tới một phương hướng.
- Tao không tin lúc này đây còn không tìm thấy mày.
Hàn Sâm lén lút đi theo những con khỉ màu xanh da trời nọ.
Đi hơn mười dặm, nhìn thấy phía trước xuất hiện một ngọn núi lớn, những con khỉ màu xanh da trời đều chạy lên trên núi.
Hàn Sâm ở xa xa nhìn tới, đã thấy ngọn núi lớn kia cao vút trong mây, một thác nước y hệt như là Ngân Long từ trên núi chảy xuống, hết sức tráng lệ.
- Xem ra hang ổ của Hầu Vương là ở trên ngọn núi đó, cuối cùng cũng đã tìm được tới nơi rồi, tao xem mày còn chạy đi đâu.
Trong lòng Hàn Sâm đắc ý, nghĩ thầm:
- Lần này cho dù không giết được mày, nhưng mà đã biết nơi ở của mày ở chỗ này, về sau mày còn dám đi tới Tí Hộ Sở của tao quấy rối, tao liền tới nơi này giết hầu tử hầu tôn của mày, xem ai có thể chơi đùa ai.
Hướng phương hướng núi lớn đi qua, càng đi về phía trước, càng thấy được ngọn núi này hùng vĩ đáng sợ, đứng ở dưới chân núi chỉ thấy bầu trời có mây trắng cuồn cuộn, lại nhìn không thấy đỉnh núi ở nơi nào.
Thác nước màu bạc kia từ trong mây chảy ầm ầm xuống, giống như một con Ngân Long từ đám mây thò đầu lao xuống, đúng là kỳ quan khó gặp.
- Kỳ quái, nước của cái thác nước này từ đâu tới nhỉ?
Hàn Sâm nhìn xung quanh, phát hiện ra đây là một ngọn núi đơn độc, cũng không tương liên cùng những sơn mạch khác, cũng không tựa lưng vào cao nguyên.
Một ngọn núi lớn cô độc đứng ở chỗ này, nhưng mà trên ngọn núi lại có thác nước chảy xuống, đây không phải là quá kỳ quái hay sao?
- Chẳng lẽ đầu nguồn của dòng nước này đến từ chính thiên không?
Trong lòng Hàn Sâm âm thầm cười, cảm giác mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Mắt thấy những con khỉ kia bò lên trên ngọn núi lớn, vậy mà nhao nhao đi về phía thác nước, leo qua vách núi cheo leo, từng con đi vào trong thác nước.
Hàn Sâm nhìn thấy thế rất ngạc nhiên, bầy khỉ lớn như vậy, vậy mà không bao lâu sau đã toàn bộ không thấy bóng dáng, giống như cứ như vậy biến mất ở trong hư không vậy.
Quan sát thác nước một chút, Hàn Sâm do dự một chút rồi leo lên trên núi lớn, giống như những con khỉ màu xanh da trời đó, dọc theo vách núi đi tới thác nước bên kia.
Dù sao bầy khỉ này cũng không phải là đối thủ của hắn, coi như là con khỉ Vương kia nổi lên hung tính, Hàn Sâm cũng có tự tin có thể tự bảo vệ mình, huống chi còn có Bảo Nhi ở đây.
Bây giờ Hàn Sâm chỉ muốn xem một chút xem, những con khỉ này đến cùng là làm cái quỷ gì ở phía sau thác nước.
Sau khi Hàn Sâm đến gần thác nước, mới phát hiện ra ở phía sau thác nước này có động thiên khác, ở bên trong thác nước có một động đá giấu ở phía sau thác nước, những con khỉ kia đều đã chui vào bên trong động đá.
Hàn Sâm mở ra Động Huyền Khí nhìn quét vào trong động, nhưng lại chẳng quét được cái gì cả, không phát hiện ra tung tích của bọn khỉ kia, cũng không biết là động đá này đến cùng là sâu cỡ nào.
Bảo Nhi cũng lộ ra vẻ tò mò nhìn vào trong động đá, ngón tay nhỏ chỉ vào trong động đá lộ ra vẻ mặt nghi ngờ hỏi:
- Ba ba, bọn khỉ đâu rồi?
- Trong này, đợi lát nữa sẽ thấy.
Hàn Sâm đi vào bên trong sơn động, một mực dùng Động Huyền Khí quét vào bên trong, sợ mình bị những con khỉ kia lừa.
Thế nhưng mà cũng không đã xảy ra chuyện gì, động đá này một mực nghiêng nghiêng hướng xuống phía dưới, cũng không biết là sâu bao nhiêu, Hàn Sâm đã đi ít nhất hai, ba ngàn mét rồi, nhưng vẫn không nhìn thấy tung tích bọn khỉ kia.
Trong sơn động càng ngày càng đen, dùng thị lực của Hàn Sâm, vậy mà cũng cảm thấy trước mắt là một vùng tăm tối, cơ hồ liền khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Nhi trong ngực cũng không nhìn thấy rõ được.
Mặc dù Động Huyền Khí cũng đã mở ra, nhưng mà xung quanh căn bản không có khỉ hay những sinh vật khác, mở ra cũng không cảm thấy được cái gì.
Hàn Sâm dùng tay vịn vách đá đi tới phía trước, trong lòng thầm nghĩ:
- Những con khỉ kia chạy đến loại địa phương quỷ quái này làm gì thế? Chẳng lẽ là ở đây cất giấu bảo bối gì hay sao?
Nghĩ tới đây, Hàn Sâm lại lên tinh thần thêm vài phần, tiếp tục vịn vách đá đi vào bên trong.
Động đá này cũng không có đường rẽ, chính là một cái động đá một mực nghiêng nghiêng xuống phía dưới, Hàn Sâm cũng không cần lo lắng mình sẽ lạc đường, nếu không hắn đã sớm xoay người rời đi rồi.
Đi suốt hơn mười dặm, Hàn Sâm âm thầm hoài nghi có phải bây giờ mình đã chạy xuống dưới mặt đất hay không, nếu không núi này cũng quá lớn đi, đi hơn mười dặm đều chưa xuyên qua lòng núi để đi ra ngoài.
Thế nhưng mà ở phía trước lại đột nhiên thấy được một tia sáng, mơ hồ đã có lối ra, khiến cho trong lòng Hàn Sâm mừng rỡ, ôm chặt Bảo Nhi, đẩy nhanh tốc độ hướng chỗ ánh sáng kia mà đi.
Đi không bao lâu, ánh sáng kia càng lúc càng lớn, quả nhiên là một cái cửa ra, Hàn Sâm đẩy nhanh tốc độ hơn, đi tới trước lối ra, hướng ra bên ngoài xem xét, phát hiện bên ngoài là một cái hẻm núi.
Còn có thể nhìn thấy những con khỉ màu xanh da trời kia đang chơi đùa ở bên trong hẻm núi, trong hẻm núi có rất nhiều cây ăn quả, Hàn Sâm nhìn tới đều thấy trái cây treo đầy đầu cành.
- Những thứ này đều là thực vật gen?
Hàn Sâm nhìn đám cây ăn quả ở khắp hẻm núi, trong lòng vừa mừng vừa sợ, một mảng lớn vườn trái cây như vậy, vậy mà toàn bộ đều là thực vật gen, Hàn Sâm từ trên thân chúng có thể cảm giác được sinh cơ bừng bừng, hoàn toàn khác với thực vật bình thường.
Hơn nữa bên trong nhiều thực vật gen như vậy, có thật nhiều trái cây cũng đã chín, những con khỉ màu xanh da trời đó đều đang hái trái cây ở phía trên để ăn.
- Phát tài, lần này thật sự là phát tài rồi, nhiều thực vật gen như vậy, sinh cơ mạnh mẽ như thế, nhất định đều là đồ tốt, lần này thật sự là đã kiếm bộn rồi.
Hàn Sâm hận không thể lập tức nhào tới, chiếm tất cả trái cây làm của riêng.
Đôi mắt to của Bảo Nhi đã phát sáng, giãy dụa muốn nhào tới hái trái cây ăn.
- Đừng gấp đừng nóng vội, còn không biết những trái này là thứ gì, cũng không biết có thể ăn được hay không.
Hàn Sâm ôm Bảo Nhi, không để cho cô bé tiến lên, ánh mắt rơi lên trên người những con khỉ màu xanh da trời kia, xem bọn nó đang ăn trái cây gì, âm thầm nhớ kỹ trong lòng.
Thực vật gen tự nhiên là không thể ăn bậy, hơn nữa thực vật gen nơi này cũng có chút cổ quái, khiến cho Hàn Sâm ít nhiều có chút không quá yên tâm.
Sở dĩ nói thực vật gen ở đây cổ quái, đó là bởi vì thực vật gen nơi này vậy mà toàn bộ đều kết xuất ra trái cây, ngoại trừ trái cây ra không còn có thứ gì khác.
Một mảnh rừng quả như vậy, có rất nhiều chủng loại thực vật gen, chỉ là Hàn Sâm có thể nhìn qua liền chưa tới trăm loại thực vật gen.
Thế nhưng mà những cây thực vật gen này không có một gốc cây kết xuất đao kiếm binh khí, cũng không có một gốc cây nào kết xuất dị sinh vật hoặc là thú hồn, càng không có kết xuất ra Dị Linh hoặc là các loại bí bảo thực vật gen.
Chỗ mắt nhìn thấy toàn bộ đều là trái cây, hơn nữa nhìn những con khỉ màu xanh da trời đó ăn uống, cũng không có chọn lựa gì, các loại quả trên cây chúng đều hái xuống ăn, thoạt nhìn tựa hồ như là không có trái cây gì là không thể ăn.
Hàn Sâm nhịn được, Bảo Nhi lại nhịn không được, tránh thoát Hàn Sâm ôm ấp, dùng cả tay chân mau chóng bò tới một thân cây lớn, nhanh như chớp bò đến gốc một cây ăn quả, trong miệng kêu ê a đã bò lên, thò tay hái được một trái cây lớn màu đỏ, trực tiếp nhét vào trong miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận