Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 585: Hồng Lân Long

- Xem trận đối chiến của Tệ thần thật không có ý nghĩa, tôi muốn xem Hàn Sâm cùng Y Đông Sâm đối chiến cơ, hai thích khách đối chiến mới thú vị.
Đường Chân Lưu ngồi trên ghế sa lon, xem trận đấu của Y Đông Mộc và Tệ thần, bĩu môi nói ra.
- Thích khách quyết đấu quá hung hiểm.
Lâm Phong nhẹ giọng nói ra.
- Cũng là bởi vì hung hiểm mới kích thích, nhưng hai người họ không có ân oán gì, có lẽ không có cơ hội đấu một trận đâu, thật đáng tiếc.
Đường Chân Lưu nói với vẻ tiếc hận.
Mà hai người không có ân oán gì trong miệng Đường Chân Lưu, lúc này đang trong Tí Hộ Sở, hai người đứng cách nhau không quá một mét.
- Tôi muốn đi săn giết Hồng Lân Long, cậu đi không?
Y Đông Mộc hỏi Hàn Sâm.
- Quá nguy hiểm.
Hàn Sâm trợn trừng hai mắt nói.
Lúc trước hắn từng nghe Y Đông Mộc kể về Hồng Lân Long, một loại sinh vật thần huyết rất cường đại, với thực lực hiện tại của Hàn Sâm, cũng biết đó là một loại dị sinh vật phi thường khó giải quyết.
- Chính là vì nguy hiểm nên mới đi.
Y Đông Mộc nói xong lập tức quay người đi.
- Vậy thì đi.
Hàn Sâm biết Y Đông Mộc bị kích thích, cũng không nói gì thêm, đi sau lưng Y Đông Mộc tới dãy núi Tuyết Sơn.
Dị sinh vật trên đường đi gặp phải đều bị Y Đông Mộc một đao chém giết, nhìn Y Đông Mộc sát khí trùng thiên, Hàn Sâm nghĩ có lẽ lần trước mình thua khéo lại hay hơn.
Y Đông Mộc thực sự rất lợi hại, nếu như không phải hắn luôn luyện Phong Khởi Trảm với Y Đông Mộc, chỉ sợ chưa chắc có thể dễ dàng ngăn cản được một đao kia, Hàn Sâm thắng cũng có chút xấu hổ.
Rất nhanh, hai người đã đi tới vị trí có Hồng Lân Long trên núi tuyết, đứng từ xa đã thấy một con dị sinh vật trên tuyết sơn như bạo long, hồng lân bao phủ toàn thân đang ngủ trên mặt tuyết.
Bởi vì không biết tên của nó, nên Y Đông Mộc gọi nó là Hồng Lân Long, theo lời kể của Y Đông Mộc, lực lượng và tốc độ của tiểu tử này đều rất mạnh, hơn nữa lân giáp trên toàn thân nó, ngay cả binh khí thần huyết cũng khó chém rách được, y đã tới đây hai lần nhưng đều không thể chém giết con Hồng Lân Long này.
Nhưng hôm nay hiển nhiên Y Đông Mộc đã nổi lên sát ý với con Hồng Lân Long này, làm thế nào cũng muốn giết chết nó.
Y Đông Mộc triệu hồi ra một dao găm thú hồn, trực tiếp xông tới Hồng Lân Long, trước khi xông tới còn gầm lên một tiếng, Hàn Sâm nhìn thấy thế toát cả mồ hôi.
- Đại ca, anh là thích khách đấy? Xông loạn lên như chiến sĩ thế kia là thế nào?
Hàn Sâm phiền muộn, nhưng vẫn triệu hoán ra Ngân Xà Kiếm và Cổ Thần kiếm, cũng xông về Hồng Lân Long đã bị đánh thức.
Đương đương đương!
Binh khí của Hàn Sâm và Y Đông Mộc chém lên người Hồng Lân Long, chỉ để lại một vết xước nông trên hồng lân, không thể thương tổn tới da thịt bên trong.
Hồng Lân Long như một cỗ chiến giáp cơ giới, hung hăng đâm tới, khiến Hàn Sâm và Y Đông Mộc chỉ có thể né tránh, căn bản không thể trực diện chống lại.
- Cậu tìm cách thu hút sự chú ý của nó đi.
Y Đông Mộc nói với Hàn Sâm, còn bản thân lại vòng ra sau lưng Hồng Lân Long.
- Móa, vì sao không phải cậu tới tìm cách thu hút sự chú ý của nó?
Hàn Sâm muốn phun máu, nhưng vẫn vung vẩy song kiếm, chém mấy kiếm lên đùi Hồng Lân Long, hấp dẫn sự chú ý của nó, sau đó bị Hồng Lân Long đuổi phải chạy loạn trên núi tuyết.
Y Đông Mộc tìm được một cơ hội, từ phía sau bay vọt đến đỉnh đầu Hồng Lân Long, hung hăng cắm một đao vào một chỗ không có hồng lân bao trùm trên gáy nó.
Rống!
Hồng Lân Long bị đau gầm lên một tiếng, hung ác vung đầu, đánh Y Đông Mộc rơi xuống, hồng lân trên người giống như bốc cháy lên.
- Móa, lại tiến vào trạng thái bạo tẩu, chạy mau.
Hàn Sâm hét lớn một tiếng rồi xoay người bỏ chạy.
Dù Y Đông Mộc không cam tâm, nhưng y cũng không ngốc, gần như là đồng thời xoay người bỏ chạy với Hàn Sâm.
Hồng Lân Long vô cùng phẫn nộ, đuổi theo hai người chạy loạn trong dãy núi hơn một trăm dặm, sai đó hai người mới thành công cắt đuôi nó
Y Đông Mộc và Hàn Sâm đều mệt đến mức ngã nằm xuống mặt tuyết thở hồng hộc.
Một lúc sau, Y Đông Mộc mới quay sang hỏi Hàn Sâm:
- Cậu muốn đánh Tí Hộ Sở hoàng tộc?
- Đúng thế.
Hàn Sâm cũng nghiêng đầu nhìn về phía Y Đông Mộc:
- Cậu cùng đi chứ?
- Chú ý Tề Tu Văn.
Y Đông Mộc nói xong lời này lập tức đứng dậy rời đi.
Hàn Sâm cũng ngồi dậy, lắc đầu:
- Không biết Tề Tu Văn có thể thuyết phục Lý Luân và Phỉ Lực Ca hay không, nhất định phải nhanh chóng đánh hạ Tí Hộ Sở hoàng tộc mới được.
Hắn cũng không lo lắng về Tề Tu Văn, trên thực tế có tiểu Ngân Hồ ở bên cạnh, trong nhóm Tiến Hóa Giả có thể khiến hắn bị thương đã không còn mấy người, ở chốn băng nguyên lại càng không có, trước lực lượng tuyệt đối, âm mưu quỷ kế gì cũng đều vô dụng.
Hàn Sâm đang chuẩn bị đứng dậy, lại thấy trong đống tuyết bên cạnh giống như có thứ gì đó nhúc nhích, cả người hắn lập tức dừng mọi động tác, im lặng nhìn tới chỗ kia.
Chỉ thấy trong đống tuyết kia khẽ động vài cái, một con rùa lớn toàn thân trắng như tuyết từ bên trong bò ra ngoài.
Con rùa kia lớn cỡ cối xay, sau khi bò ra từ đống tuyết, nó duỗi cái đầu ra cẩn thẩn nhìn trái nhìn phải, có lẽ là đang tìm kiếm cái gì đó.
Hàn Sâm đứng từ xa nhìn qua, chỉ thấy nơi mà con rùa trắng bò ra là từ phía dưới hố băng, dưới hố còn có nước đang cuộn trào, chỉ là trên mặt kết băng, còn có một lớp tuyết thật dầy, cho nên rất khó phát hiện ra ở phía dưới có nước chảy.
Con rùa lớn kia không phát hiện ra Hàn Sâm, sau khi nó vòng vo mấy vòng lại bò tới hố băng kia, thò đầu vào trong nước, cũng không biết là uống nước hay đang làm gì.
Chỉ lát sau, đầu con rùa lớn kia đã rụt trở về, dịch sang bên cạnh hố băng kia.
Hàn Sâm cảm thấy rất kỳ quái, bèn ngồi tại chỗ tiếp tục quan sát, không bao lâu sau đã thấy từ trong hố băng băng kia lại có một con rùa toàn thân trắng như tuyết leo ra ngoài.
Nhưng so với con rùa lớn kia, con này nhỏ hơn rất nhiều, chỉ lớn bằng một chiếc đĩa thôi.
Sau con rùa trắng nhỏ kia, lại có thêm một con rùa nhỏ nữa bò ra, chỉ một lát sau, đã có tới bảy tám con rùa nhỏ xếp hàng từ hố băng bò ra.
Hàn Sâm trốn trong đống tuyết mở to hai mắt nhìn:
- Đám rùa trắng nhỏ kia không phải con của con rùa lớn kia chứ?
Hàn Sâm biết có rất ít dị sinh vật sinh con, hắn đã từng gặp một số dị sinh vật như Kim Mao Hống, lão quy, Mặc Ngọc Cầu sinh con, nhưng số lượng con của chúng rất ít ỏi.
Mà phía sau còn rùa lớn kia lại có tới tám con rùa nhỏ, nếu như là con nó sinh ra, số lượng này cũng quá kinh người rồi.
Chờ tám con rùa nhỏ kia đều bò lên, rùa lớn mang theo chúng bò vào trong một khe núi, nhìn một đám rùa con xếp thành hàng, hắn cảm thấy có chút buồn cười.
Hàn Sâm không biết gì về con rùa lớn kia, cũng nhìn không ra nó là dị sinh vật đẳng cấp gì cho nên không dám động thủ, chỉ trốn ở trong đống tuyết đứng nhìn từ xa.
Sau khi đàn rùa bò tới trong khe núi, dùng móng vuốt bới lớp tuyết thật dầy ra, từ bên trong bới ra một loại thực vật rất giống cây nấm có màu đỏ.
Đám rùa con lập tức nhào tới gặm, rồi nhanh chóng nuốt xuống bụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận