Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2600. Đạo Hội

Đương nhiên Hàn Sâm không tin, hơn nữa hắn cũng không đi thử nghiệm như Ngọc Thiện Tâm nói. Hắn thật sự muốn giúp Cô Trúc, nhưng không phải cách lấy bản thân đi giúp.
Nhìn bóng lưng rời đi của Hàn Sâm, Ngọc Thiện Tâm chỉ khẽ cười, cũng không tức giận vì Hàn Sâm từ chối.
Sau khi về tới đảo Tiểu Ngọc, Hàn Sâm tiếp tục hấp thu gen cấp Vương, tranh thủ sớm ngày đưa gen vật ngữ cũng tăng lên lĩnh vực cửu trọng của cấp Vương.
Hàn Sâm gọi Cố Khuynh Thành đến cùng thảo luận về chuyện của Cô Trúc, sau khi Cố Khuynh Thành bình tĩnh nghe xong thì nói: “Ngọc Thiện Tâm nói không sai, cho dù là ai đi, thì Trấn Thiên Cũng cũng cần có một người đến tộc Thái Thượng, điểm này là không thể thay đổi.” “Trấn Thiên Cung nhiều người như vậy, đâu nhất thiết phải là ta đi?” Hàn Sâm trầm ngâm nói.
Cố Khuynh Thành khẽ lắc đầu: “Không đơn giản như vậy, nếu không Cung Chủ của Trấn Thiên Cung cũng sẽ không nhốt học trò cưng của mình vào cấm lao, việc chọn người này không phải mình Trấn Thiên Cung quyết định là được, mà người này phải tự đi thuyết phục người của tộc Thái Thượng, nếu không thì sẽ không hành công, cho nên Ngọc Thiện Tâm mới kiên nhãn tới khuyên ngươi.”
“Ta đâu có điên, mời ta đi ta cũng không đi, còn bắt ta đi cầu xin tộc Thái Thượng làm nô tài cho bọn họ?” Hàn Sâm bĩu môi nói.
“Không thể nói như vậy, với sinh vật bình thường, có thể tiến vào tộc Thái Thượng quả thực là chuyện tốt cầu còn không được, nhưng ngươi và Cô Trúc có hơi đặc biệt mà thôi. Nếu không phải là người đặc biệt như vậy, thì tộc Thái Thượng cũng sẽ không chọn.” Cố Khuynh Thành mỉm cười nói.
“Lẽ nào không có cách nào khác nữa sao?” Hàn Sâm hỏi.
“Vậy thì phải chờ xem thái độ của Trấn Thiên Cung đã, nếu như bọn họ không muốn trở mặt với tộc Thái Thượng, thì cho dù thế nào cũng nhất định phải có một người đi.”
Hai người bàn bạc một hồi lâu, cũng không bàn ra được cái gì, đối mặt với loại quái vật khổng lồ như tộc Thái Thượng này, thì thực lực của bọn họ bây giờ vẫn không là gì cả, hoàn toàn không có tí chút sức ảnh hưởng nào.
“Nếu Cô Trúc còn chưa bị bắt đi, vậy thì chứng minh còn có khả năng thương lượng, nghĩ biện pháp từ từ vậy.” Hàn Sâm vừa tu dưỡng thân thể vừa tìm cách có thể trợ giúp Cô Trúc.
“Hàn sư huynh, đạo hội của tộc Thái Thượng, huynh muốn tham gia không?” Vân Tố Y đến đảo Tiểu Ngọc, trên khuôn mặt có vẻ hơi tức giận hỏi.
“Đạo hội gì cơ?” Hàn Sâm nghỉ ngờ hỏi, hắn vẫn luôn tĩnh dưỡng ở đảo Tiểu Ngọc, cũng chưa nghe nói đến đạo hội gì đó bao giờ.
Vân Tố Y giải thích nói: “Chính là hội giao lưu thuật gen giữa tộc Thái Thượng với thế hệ trẻ ở Trấn Thiên Cung chúng ta, được gọi với một cái tên hoa mỹ là luận đạo, thực ra là người tộc Thái Thượng ở trên đài giảng, mà chúng ta ở dưới đài nghe.”
“Bọn họ giảng cái gì?” Hàn Sâm thấy hơi tò mò hỏi.
“Thuật gen của tộc Thái Thượng rất uyên bác, trên cơ bản thuật gen của các tộc bọn họ đều hiểu, cái gì cũng giảng một tí”
“Có chuyện tốt như vậy sao? Vậy đi nghe cũng không sao.” Thật ra Hàn Sâm không phải muốn nghe thuật gen gì đó, hắn chỉ muốn xác định thử, Linh Lung của tộc Thái Thượng liệu có phải là Linh Lung mà hắn đã từng thấy bên trong Lĩnh vực Hạch Tâm hay không.
Ước định thời gian với Vân Tố Y xong, vào lúc chạng vạng hôm sau, Hàn Sâm dẫn theo cả Bảo Nhi và Cố Khuynh Thành cùng đi. Sau khi cùng hội họp Vân Tố Y và đệ tử Trấn Thiên Cung thì cùng nhau đi tham gia Đạo hội.
Đạo hội được tổ chức ở trên đảo Thiên Hồ, đảo này khá kỳ lạ, nơi cao nhất ở chỗ trung tâm của đảo là một hồ nước, mà nước trong hồ lại luôn tràn ra ngoài, biến cả hòn đảo nhỏ thành một khu hồ nước giống như ruộng bậc thang.
Tộc Thái Thượng giảng đạo ở ngay tại trung tâm phía trên hồ nước, ở đó có một đài hoa sen ngọc to chừng một sân bóng, nổi ở trung tâm hồ nước, xung quanh nó xây rất nhiều thạch đình ở trên mặt hồ.
Lúc Hàn Sâm đến, trên thạch đình ở bốn phía đều đã chật ních đệ tử của Trấn Thiên Cung, đệ tử bình thường chỉ có thể ở trong thạch đình nghe đạo, chỉ có một số ít đệ tử có thân phận địa vị mới có thể đi lên đài hoa sen, ngồi cùng với người tới từ tộc Thái Thượng bàn luận đạo.
Nói là ngồi cùng, nhưng thực ra vẫn là tộc Thái Thượng ngồi ở vị trí chủ vị, đệ tử của Trấn Thiên Cung ngồi ở hai bên mà thôi, hơn nữa lúc bình thường toàn là đệ tử Trấn Thiên Cung đưa ra vấn đề, còn người tộc Thái Thượng giải đáp, giống như sư trưởng giải thích nghi hoặc cho đệ tử vậy.
Thiên Vũ Hạc và chị em Vân gia dẫn Hàn Sâm và Cố Khuynh Thành leo lên đài hoa sen, đệ tử Trấn Thiên Cung đều không xa lạ gì với Hàn Sâm, nhao nhao tiến lên chào Hàn Sâm còn mời Hàn Sâm ngồi ở vị trí đầu.
Vốn Hàn Sâm chỉ muốn tìm bừa một chỗ ngồi nghe một chút mà thôi, nhưng tình hình này thì khó từ chối được rồi, một đám đệ tử của Trấn Thiên Cung nhiều lần khuyên bảo, Hàn Sâm từ chối không được đành phải ngồi xuống vị trí đầu.
Cũng không phải đệ tử Trấn Thiên Cung cố ý nâng hắn, sự tích Hàn Sâm đại chiến với Mông Liệt ở tinh vực Hỗn Loạn sớm đã truyền khắp vũ trụ, không ai không biết không người không hay, một cấp Vương có thể đánh bại được Mông Liệt, thì trong số các cấp Vương và Bán Bộ Thần Hóa ở Trấn Thiên Cung, quả thực có tư cách ngồi ở vị trí đầu.
Huống hồ Hàn Sâm vốn đã có danh tiếng không nhỏ ở trong Trấn Thiên Cung, được gọi là Đao Kiếm Song Tuyệt với Cô Trúc, còn từng làm giảng sư, nếu như Cô Trúc không tới thì hắn ngồi ở vị trí đầu cũng là bình thường.
Không lâu sau, vị trí ở hai bên đài hoa sen cũng đã toàn đệ tử của Trấn Thiên Cung ngồi, nhưng vị trí chủ vị ở chính giữa vẫn không một bóng người.
“Tộc Thái Thượng thật sự quá kiêu ngạo.” Có một đệ tử Trấn Thiên Cung hừ lạnh nói.
Bởi vì chuyện của Cô Trúc, trong lòng đệ tử Trấn Thiên Cung đã nảy sinh sự bất mãn với tộc Thái Thượng, đạo hội lần này đã không còn hài hòa giống như trước.
Lúc đám người đang nghị luận ầm ï, thì thấy một cỗ xe bạch ngọc bay tới từ trên trời, những con ngọc thú kéo xe đó trông giống sư tử cũng giống thú, lại giống như Thụy Thú trong truyền thuyết, vừa nhìn đã biết lai lịch phi phàm.
Hàn Sâm liếc mắt nhìn cũng thấy hơi kinh ngạc, hắn không biết những con ngọc thú kéo xe kia là loài gì, chỉ xem khí tức trên người bọn nó thì đoán được là dị chủng cấp Thần Hóa thôi.
Sáu con ngọc thú kéo xe giống nhau như đúc, khi phái như vậy, đến cả là Cung Trấn của Thiên Cung chủ cũng chưa chắc đã có tư cách hưởng thụ, hai người trẻ tuổi của tộc Thái Thượng này lại có đãi ngộ như vậy, khiến Hàn Sâm thấy hơi kinh ngạc với sự thịnh vượng của tộc Thái Thượng.
Thực ra Hàn Sâm nghĩ có chút sai, xe thú bạch ngọc đó không phải là thuộc về Linh Lung, mà là công cụ tộc Thái Thượng sử dụng lúc đi sứ của tộc khác, xem như là vật công cộng, không thuộc về một người nào trong tộc Thái Thượng.
Xe thú từ từ chạy đến bên trên đài hoa sen, cửa xe chạm ngọc tinh xảo mở ra, một nam một nữ trừ trong đó đi ra.
Đúng như Hàn Sâm đoán, người phụ nữ kia đúng là tam sư tỷ Linh Lung của Lý Khả Nhi, nhưng lần này người bên cạnh Linh Lung không phải là Lý Khả Nhi mà là một người đàn ông.
Một nam, một nữ đi đến trước chủ vị, hơi khom người hành lễ với mọi người, người đàn ông kia lạnh nhạt nói: “Đã để các vị đợi lâu rồi, nếu như không có chuyện gì khác, bây giờ đạo hội sẽ chính thức bắt đầu, chư vị có vấn đề gì cứ việc nói ra, hai sư huynh muội ta nhất định sẽ trợ giúp các vị giải đáp nghi hoặc trong lòng.”
“Giọng điệu này lớn lối quá ha? Nói là hội giao lưu, nhưng tại sao nghe giọng điệu của lời này lại giống như sư trưởng nói với đệ tử vậy.” Hàn Sâm thầm nghĩ trong lòng.
Trong khi nói chuyện, Linh Lung cùng với một người đàn ông khác của tộc Thái Thượng đã ngồi xuống chủ vị, ánh mắt của người đàn ông này quét qua khuôn mặt của các đệ tử Trấn Thiên Tộc ở hai bên.
Người đầu tiên hắn nhìn là Hàn Sâm ngồi ở vị trí đầu tiên, sau đó là Cố Khuynh Thành ở bên cạnh.
Lúc ánh mắt người đàn ông này dừng lại ở trên mặt Cố Khuynh Thành, rõ ràng có hơi ngơ ngác, hắn nhìn chằm chằm hai mắt Cố Khuynh Thành, sau đó mới chậm rãi rời đi.
Hết chương 2600.
Bạn cần đăng nhập để bình luận