Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3456. Áp lực.

Thế nhưng áp lực Tần Tu mang đến cho tất cả mọi người lại kinh khủng hơn khi Nhân Đế còn ở đây không biết bao nhiêu lần.
Từ khi Tần Tu đoạt về thân thể đến bây giờ, không có một hành vi giết chóc nào, thậm chí còn rất ôn hoà, nhưng loại cảm giác sợ hãi kia lại lan tràn trong im ắng, khiến đám người Hoàng Phủ Tĩnh và Lâm Phong cảm thấy không rét mà run, thân thể cũng không nhịn được khẽ run lên.
Từ sau khi Tần Tu trở về, Bảo Nhi vẫn không nói gì, ánh mắt liếc nhìn bọn người Loạn và Hàn Linh Nhi, sau đó không chút do dự há mồm nuốt máu của Tần Tu.
Trong nháy mắt nuốt máu, vầng sáng màu vàng trên người Bảo Nhi liền lập tức như lửa bị đổ xăng vào, bốc cháy ngọn lửa mãnh liệt, mà càng đốt lại càng mạnh.
Trong ngọn lửa màu vàng óng ánh toả sáng, thân thể Bảo Nhi không ngừng tiến hóa, trưởng thành. Thân thể nhi đồng vốn chỉ có năm tuổi, đang nhanh chóng trưởng thành, dần dần từ nhi đồng biến thành thiếu nữ, lại từ thiếu nữ biến thành dáng vẻ cô gái trẻ tuổi.
Đồng tử và mái tóc dài của nàng đều biến thành màu vàng, được bao bọc bởi một bộ áo giáp màu vàng như lưu ly, trông giống một nữ chiến thần lạnh lùng cao ngạo.
Nhưng ngọn lửa màu vàng dường như phá hư hết thảy quy tắc và trật tự, khiến ánh mắt không cách nào nhìn xuyên vào trong đó, chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng màu vàng cao gầy đứng ở đó.
Bảo Nhi đưa tay kéo. Loạn bị đông cứng trong tinh không đã bị nàng kéo lại, sau đó đẩy về hướng Hoa Viên Không Trung, trực tiếp đưa Loạn trở về.
Tần Tu không ngăn cản động tác của Bảo Nhị, chỉ yên tĩnh nhìn như vậy.
“Để ngươi đợi lâu, hiện tại chúng ta có thể bắt đầu chiến đấu.” Đôi mắt vàng kim của Bảo Nhi nhìn chằm chằm Tần Tu, nói ra từng chữ từng câu.
Tần Tu không nói gì, vẫn tùy ý đứng trong hư không như vậy, đưa tay làm một thức mở đầu, dường như đang mời Bảo Nhi ra tay.
Bảo Nhi cắn răng, cũng không khách khí với Tần Tu, lập lấy chưởng làm đao, trực tiếp bổ về phía Tần Tu. Đưới một đao này, thiên địa dường như bị thế đao lôi kéo. Đó chính làđao pháp Thiên Chi Hạ mà Hàn Sâm am hiểu nhất.
“Đây là đao pháp Thiên Chi Hạ của Hàn Sâm. Ngươi học không tệ, đã học được thâm thúy, chỉ thiếu ba phần khí phách. Ngươi là con gái, loại đao pháp này không thích hợp với ngươi.” Tần Tu duõi tay ra, vung lên, nhìn như tùy ý vung lên, không có uy thế gì, lại làm tan rã thế đao của Bảo Nhi trong nháy mắt, khiến một chiêu này của Bảo Nhi làm sao thế nào cũng không chém xuống được, đành phải thay đổi chiêu nửa đường.
Thế đao của Bảo Nhi đột nhiên thay đổi, như là Khuyển Nha Giao Thác, xé nát hết thảy, chính là một loại Nha Đao khác mà Hàn Sâm am hiểu.
“Đao pháp này cũng khá thú vị, nhưng quá âm tàn, không hợp với
thuộc tính lực lượng và tâm cảnh của ngươi.” Tần Tu phất tay, lại phá vỡ thế đao của Bảo Nhi, khiến Bảo Nhi dùng chiêu thức đến một nửa lại rốt cuộc không dùng tiếp được nữa, đành phải đổi lại chiêu thuật.
Bảo Nhi vội vàng ra mười mấy chiêu, kết quả đều bị Tần Tu phá giải từng chiêu một, mà không có một chiêu nào có thể hoàn thành, đều đến nửa đường đã không thể không đổi chiêu.
“Ngươi dùng một chiêu này cũng không tệ lắm, nhưng không đủ quyết tuyệt. Ngươi còn có thể quả quyết hơn chút nữa… Một chiêu này nên nhanh hơn chút nữa… Một chiêu này không thể nhanh, ngươi phải làm chậm mới được…” Tần Tu tùy ý vung một tay, phá giải tất cả chiêu thuật của Bảo Nhi đến không còn một mảnh, còn thuận miệng vạch ra chỗ thiếu hụt của Bảo Nhi.
Tần Tu và Bảo Nhi chiến đấu, nói nó là trận chiến sinh tử, lại càng giống một trưởng bối đang chỉ điểm cho vãn bối.
Tần Tu chỉ phá mà không tấn công, mạnh mẽ phá tất cả chiêu thuật của Bảo Nhi, cho dù Bảo Nhi đã tới cấp Vũ Trụ giống như Tần Tu, lại thoạt nhìn có chênh lệch rất lớn như cũ, giống như trẻ con đọ sức với người trưởng thành.
“Tần Tu, hắn muốn làm gì?” Nữ thần Quang Minh lộ vẻ mặt nghỉ hoặc.
Cho dù ai cũng nhìn ra, Tân Tu đang khuyến khích sức chiến đấu của Bảo Nhi. Với tư chất và thiên phú của Bảo Nhi, sai lầm nàng đã phạm một lần, tuyệt đối không thể tái phạm lần thứ hai. Tần Tu chỉ phá chiêu mà không tấn công như vậy, sẽ chỉ làm Bảo Nhi càng ngày càng mạnh hơn.
“Hừ, hạng người cuồng vọng tự đại, rõ ràng có thể trực tiếp kết thúc trận chiến đấu, lại cứ muốn để đối thủ của mình mạnh lên rồi lại thắng.” Nữ thần Kshana lạnh giọng nói.
Sự tự tin của Tần Tu hoàn toàn khác lòng dạ thâm trầm của Nhân Đế, nhưng tự tin không sợ hãi như vậy lại càng khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng, sợ hãi.
Tử Vi lại hơi bất an trong lòng, liếc mắt nhìn về phương hướng vách tường tiến hóa, tự lẩm bẩm: “Bảo Nhi rốt cuộc vẫn còn là con nít, luôn được tiểu tử Hàn Sâm kia chiều chuộng. Cuối cùng, tâm tính vẫn chưa đạt tới trình độ một mình gánh vác một phương. E là chỉ có Hàn Sâm hoàn toàn khống chế thân thể của mình, mới có thể chiến một trận cùng Tần Tu. Nhưng Hàn Sâm, ngươi phải nhanh hơn chút nữa, chậm thêm, e là sẽ không kịp.”
Bảo Nhi luôn đi theo Hàn Sâm, Hàn Sâm không che giấu bất cứ sở học gì với Bảo Nhi. Ngoài mấy loại thuật gen nhất định phải tu hành từ đầu, Bảo Nhi không học thêm gì bên ngoài, tất cả thuật gen Hàn Sâm biết, Bảo Nhi đều có thể dùng được.
Đến cả thuật gen của đám người Hoàng Phủ Tĩnh, Bảo Nhi cũng dùng đến mức không thua kém gì bản thân bọn họ. Ngay cả thuật gen của các thần linh như nữ thần Kshana, Bảo Nhi đều có thể hạ bút thành văn.
Thế nhưng, trước mặt Tần Tu, cho dù là loại chiêu thuật nào cũng bị phá giải một cách dễ dàng. Cho đến bây giờ, Bảo Nhi còn chưa thể sử dụng ra một chiêu thuật hoàn chỉnh nào, thậm chí không thể làm cho Tần Tu di chuyển một bước chân.
Mặc dù bọn người Hoàng Phủ Tĩnh, Lâm Phong, Đường Chân Lưu, Tần Huyên không đích thân ra chiến trường, nhưng bọn họ lại nhìn Bảo Nhi và Tần Tu chiến đấu mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Khi Bảo Nhi dùng chiêu thuật của bọn họ đối chiến với Tần Tu, bị Tân Tu phá sạch sẽ, nếu Tần Tu thật sự muốn giết người, e là Bảo Nhi đã sớm chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Bọn họ chưa hề nghĩ tới, chiêu thuật của mình lại có lỗ hổng đáng sợ như thế, lại không chịu nổi một đòn như vậy. Trước kia bọn họ chỉ cho rằng lực lượng của mình không đủ, bây giờ mới phát hiện, đến cả chiêu thuật của bọn họ cũng trăm chỗ sơ hở. Chiến đấu cùng kẻ địch nhiều năm như vậy, có thể sống đến hôm nay thực sự là một loại vận may.
Cho dù Bảo Nhi có ngàn vạn chiêu thuật, nhưng rốt cuộc vẫn có lúc hết, cho dù sinh vật có thiên phú mạnh như nàng, lúc này đáy lòng cũng không khỏi nhụt chí.
Tất cả mọi người nói nàng là người duy nhất có thể chiến thắng Tần Tu, nhưng khi thật sự đối mặt Tần Tu chiến đấu, nàng mới biết được Tần Tu rốt cuộc đáng sợ đến mức nào.
Đầu là cấp Vũ Trụ, Tần Tu trước mặt lại như một vị thần, khiến người ta cảm thấy không thể chiến thắng.
“Từ bỏ nhanh như vậy sao? Ngươi chính là hi vọng của tất cả mọi người. Mẹ của ngươi, hội trưởng hội Thần Loạn đang chờ ngươi chiến thắng ta. Những người thân bạn bè của ngươi cũng đang đợi ngươi giết ta, ngươi thật sự muốn khiến bọn họ thất vọng sao?” Dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Bảo Nhi, Tần Tu lạnh nhạt nói, đồng thời bước chân cuối cùng cũng động.
Tần Tu chủ động ra tay, lại giống như đang phục chế thế công trước đó của Bảo Nhi, một chiêu một thức đều dùng theo trình tự Bảo Nhi sử dụng.
Thế nhưng, điều khiến Bảo Nhi cảm thấy áp lực là chiêu thuật như nhau, khi nàng sử dụng ra, Tần Tu có thể dễ dàng phá giải.
Mà bây giờ Tần Tu cũng dùng nguyên như vậy, nàng sử dụng phương pháp phá giải của Tần Tu lại không phá nổi chiêu thuật của Tần Tu.
Bảo Nhi chỉ cảm thấy áp lực trên người càng lúc càng lớn, chỉ có thể bị Tần Tu ép buộc lui lại từng bước một, mà không gian nàng có thể lui lại càng ngày càng nhỏ.
Hết chương 3456.
Bạn cần đăng nhập để bình luận