Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2197. Thính âm

“Trước tiên đừng đi đăng kí vội, chờ ta ở tinh cầu Ngọc Cổ, bốn ngày nữa ta sẽ có mặt ở đó. Ngươi có thể đợi đến lúc đó không?” Hàn Sâm kiểm tra lộ tuyến và thời gian đi tinh cầu Ngọc Cổ, sau đó nói với Hoàng Phủ Tĩnh.
Bởi vì vé vào cửa tinh cầu Ngọc Cổ chỉ có thời hạn là mười ngày. Nếu vượt qua mười ngày thì nhất định phải rời khỏi tinh cầu Ngọc Cổ cho nên Hàn Sâm mới hỏi như thế.
“Có thể chờ, ta còn có sáu ngày.” Hoàng Phủ Tĩnh đáp. “Được, chờ ta.” Hàn Sâm thở phào nhẹ nhõm.
Cúp máy, Hàn Sâm lập tức chuẩn bị đi tới tinh cầu Ngọc Cổ. Lấy năng lực và trí tuệ của Hoàng Phủ Tĩnh cũng không cần lo lắng sự an toàn của nàng bây giờ. Song muốn mang Ngọc Gổ trở về an toàn cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Tuy tinh cầu Ngọc Cổ nổi tiếng vì Ngọc Cổ nhưng số lượng Ngọc Cổ là cực ít. Không biết có bao nhiêu Vương Giả hệ Âm muốn tìm được một Ngọc Cổ ở trong tinh cầu Ngọc Cổ để bồi dưỡng nhưng cuối cùng cũng không được như nguyện.
Nếu là một Vương Giả mà có được Ngọc Gổ thì còn dễ nói, hiện tại Hoàng Phủ Tĩnh chỉ là một Bá Tước thôi mà lại có được Ngọc Cổ, muốn an toàn mang nó ra rõ ràng là chuyện viển vông.
Hàn Sâm có kết giới Ma Trùng Vương bên người nên không sợ Vương Giả, chỉ e dòm ngó Ngọc Cổ không chỉ có một hai vị Vương Giả, đến lúc đó sẽ rất phiền toái.
Thu dọn xong đồ đạc, dặn dò nhóm Hàn Nghiên, bảo các nàng mấy ngày này không nên rời khỏi căn cứ, cứ chờ hắn về rồi tính sau.
Hàn Sâm thu dọn xong đồ đạc, dẫn theo Bảo Nhi cùng rời khỏi Nguyệt Chi Hiệp, đáp phi thuyền xuyên qua lỗ sâu đi tới tinh cầu Ngọc Cổ.
Hàn Sâm vừa mới rời khỏi Nguyệt Chi Hiệp, Dạ Hà Vương đã nhận được tin tức.
“Hàn Sâm, không giết được ngươi cũng không sao, ta sẽ khiến cho ngươi đau khổ hơn cả chết.” Khuôn mặt Dạ Hà Vương vặn vẹo, trong mắt lóe ra sự độc địa đáng sợ.
“Vương thượng, đã làm theo lời dặn dò của ngài rồi.” Một Công Tước bước vào báo cáo với Dạ Hà Vương.
“Tốt lắm, rất tốt.” Dạ Hà Vương phất tay cho Công Tước kia lui xuống, bản thân hắn thì nhìn tinh cầu Nhật Thực qua màn hình, nở nụ cười vặn vẹo: “Hàn Sâm, chờ ngươi trở về, phát hiện người thân bạn bè của ngươi đều chết sạch. Đến lúc đó ngươi sẽ có biểu cảm thế nào nhỉ? Ta
_,
rất chờ mong được thấy đấy.
Ngay hôm sau khi Hàn Sâm đi, có một đội tàu hàng tiến vào Nguyệt Chi Hiệp. Đây là một đội tàu vận chuyển hàng hóa, đều là thuế phí do chủng tộc phụ thuộc của Nguyệt Chi Hiệp giao nộp.
Có nhiều loại tài nguyên đến từ những tinh cầu khác nhau, trong đó nhiều nhất tất nhiên chính là tài nguyên dị chủng.
Khi một đội tàu hàng đi ngang qua tinh cầu Nhật Thực, có một chiếc †àu chở hàng dị chủng bỗng xảy ra trục trặc, có rất nhiều dị chủng từ trong tàu hàng chui ra, chạy tứ tán về phía Nguyệt Chi Hiệp, Nguyệt Chi Hiệp vội vàng huy động nhân thủ tìm kiếm.
Nhưng vào lúc này, lại có người lặng lẽ lẻn vào tinh cầu Nhật Thực, sau đó đem một dị chủng bỏ vào trong dãy núi của tinh cầu Nhật Thực.
Đó là một dị chủng toàn thân đỏ thãm như máu, giống như ong chúa. Sau khi dị chủng kia khôi phục tự do, lập tức săn giết một đám dị chủng trong dãy núi phụ cận, hơn nữa còn đẻ rất nhiều trứng đỏ thẫm giống như mã não trong thân thể chúng.
Những quả trứng nở ra với tốc độ cực kỳ nhanh. Thi thể dị chủng cũng dần dần trở nên khô kiệt theo tốc độ nở ra của đống trứng, quắt lại giống như là bị những quả trứng kia hấp thụ hết chất dinh dưỡng vậy.
Không bao lâu sau, trong dãy núi kia xuất hiện một ngọn núi lớn bị đào rỗng, mặt trên chi chít những lỗ giống như tổ ong vò vẽ, thỉnh thoảng có dị chủng màu đỏ như ong độc ra vào trong sơn động.
Hết thảy đầu được tiến hành trong yên ắng, phía căn cứ cũng không phát hiện trong dãy núi có chuyện gì bất tường. Bởi vì trước khi Hàn Sâm đi cũng đã dặn các nàng bảo vệ căn cứ, không cho ai vào núi săn bắn, cũng không có ai rời khỏi căn cứ.
Tình huống này khiến cho Dạ Hà Vương vẫn luôn chờ đợi cảnh tượng chết chóc thầm nhíu mày nhưng rất nhanh đã tự lẩm bẩm vẻ độc địa: “Hàn Sâm gian xảo thật đấy. Bản thân ra ngoài bèn để cho tất cả thuộc hạ đều ở lại trong căn cứ làm rùa rụt không đi ra. Đáng tiếc như vậy cũng chẳng có tác dụng gì, bọn họ rồi cũng sẽ chết thôi. Chỉ cần bôi một ít thứ mà Ong chúa Huyễn Ảnh thích lên căn cứ, dẫn Ong chúa Huyễn Ảnh cấp Công Tước qua đó thì nó sẽ giết sạch tất cả sinh vật †rong căn cứ. Hàn Sâm, chờ sau khi ngươi trở về, nhìn thấy người thân và bạn bè của mình bị đám ong của Ong chúa Huyễn Ảnh ký sinh hút khô máu thịt sẽ có biểu cảm gì đây?”
Hàn Sâm đi theo hành trình dự định, đến tinh cầu Ngọc Cổ trong thời gian dự kiến. Thời gian bốn ngày không tính là dài nhưng đối với Hàn Sâm lại là sự dày vò. Hắn chỉ lo nữ hoàng với Ngọc Cổ đã bị người khác phát hiện.
Cũng may tình huống mà hắn lo lắng nhất đã không xảy ra. Hàn Sâm trả cho tộc Vạn Bảo phí vé vào, thuận lợi tiến vào tinh cầu Ngọc Cổ.
Từ bên ngoài nhìn vào, tinh cầu Ngọc Cổ chính là những ngọn núi màu xám nối nhau, không thấy được chút dấu vết nào của sự sống. Nơi đây không có hoa lá cỏ cây, đến cả một dị chủng cũng không có nốt.
Nhưng đây chỉ là bề ngoài của tinh cầu Ngọc Cổ mà thôi. Bên trong tinh cầu Ngọc Cổ chính là những dãy núi khổng lồ, có rất nhiều mạch khoáng đếm không hết, mà những dị chủng Cổ tộc kia đang được thai nghén trong mạch khoáng.
Muốn tìm được Cổ tộc thì phải đi đào những mạch khoáng kia. Nhưng cuối cùng có thể đào được dị chủng Cổ tộc cấp gì phải xem độ may mắn và năng lực của mỗi người.
Cho dù là cường giả cấp Vương, cũng có thể chỉ đào được một ít Đồng Cổ hoặc Ngân Cổ cấp thấp. Ngọc Cổ cực kỳ hiếm thấy, cả năm cũng chưa chắc ra được một cái.
Hàn Sâm dùng máy liên lạc gọi cho nữ hoàng nhưng lại nhận ra không gọi được. Máy liên lạc của nữ hoàng đang ở trạng thái tắt máy khiến Hàn Sâm không khỏi nhíu mày.
Trước khi tiến vào tinh cầu Ngọc Cổ, Hàn Sâm vẫn còn có thể liên lạc được với nữ hoàng. Giờ lại không gọi được thì đến tám mươi chín mươi phần trăm là xảy ra vấn đề gì rồi.
Cũng may lúc trước Hàn Sâm đã hỏi rõ vị trí của nữ hoàng. Hắn không do dự nữa, lập tức triệu hồi Hồng Vân đưa hắn và Bảo Nhi đến địa điểm đã hẹn trước.
Trong một sơn cốc của tinh cầu Ngọc Cổ, một Hầu Tước tộc Terius cầm trong tay một thanh binh khí dị bảo cổ quái, hai mắt lóe ra sát khí kinh người, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Tĩnh trước mắt, nhe răng nói: “Bổn Hầu Tước vốn chỉ định nghe lén chút tin tức xung quanh, không ngờ lại nghe được tin về Ngọc Cổ. Thật sự phải cảm ơn ngươi. Mau giao Ngọc Cổ ra đây, bổn Hầu Tước có thể tha chết cho ngươi.”
Hoàng Phủ Tĩnh mặt không đổi sắc, bình tĩnh nhìn Hầu Tước tộc Terius trước mặt, trong lòng lại có chút ngờ ngợ, không hiểu sao tên này lại biết được nàng có Ngọc Cổ.
Lúc Hoàng Phủ Tĩnh nói chuyện với Hàn Sâm đã dùng ngôn ngữ nhân loại của liên minh, khác hoàn toàn với ngôn ngữ thông dụng của của đại vũ trụ gen. Cho dù là phát âm hay là ngữ pháp thì đều có sự khác biệt rất lớn nên có bị người khác nghe lén cuộc gọi thì cũng không thể nghe hiểu được bọn họ đang nói cái gì mới phải.
Hầu Tước tộc Terius tới gần Hoàng Phủ Tĩnh, cười lạnh nói tiếp: “Chắc là ngươi đang rất thắc mắc làm sao mà bổn Hầu Tước có thể nghe hiểu ngôn ngữ của ngươi. Thật ra thì chẳng có gì khó, vì bổn Hầu Tước tu luyện thính âm. Cho dù là âm thanh gì đi nữa thì đều không thoát khỏi năng lực nghe lén của bổn Hầu Tước. Hơn nữa còn kèm theo một năng lực là bất cứ ngôn ngữ nào khi truyền vào tai bổn Hầu Tước, dù bổn Hầu Tước chưa từng nghe qua lần nào cũng có thể phân tích được ý nghĩa đại khái của nó. Tất cả những gì ngươi nói, từng câu từng chữ đều không thoát khỏi tai mắt của bổn Hầu Tước đâu.”
Hết chương 2197.
Bạn cần đăng nhập để bình luận