Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

mm
Tuy Hồ Phi có chất giọng quyến rũ mềm mại đến thế nhưng Hàn Sâm lại hiểu rất rõ, người phụ nữ này tuyệt đối không hề đơn giản, ít nhất cũng là cường giả cấp Vương. Có trời mới biết nàng đang nảy sinh ý định quỷ quái gì.
Hàn Sâm không tin Hồ Phi tốn bao công sức kéo hắn vào đây chỉ để yêu đương lén lút.
Hơn nữa nàng còn là vợ của Quỷ Cốt Tướng, ai mà biết được Quỷ Cốt Tướng đã chết hay chưa. Lỡ như đối phương chưa chết, đợi lát nữa người ta đến bắt gian, vậy thì ối giời ơi luôn.
Hồ Phi chớp mắt với Hàn Sâm, bàn tay vươn ra từ bầu ngực đầy đặn, trong tay nàng có thêm một chiếc chìa khóa bằng xương màu đen.
Chiếc chìa khóa ấy được xâu trên vòng cổ của nàng, vòng cổ ngọc trắng và chìa khóa xương đen xỏ chung với nhau, hình thành sự tương phản dữ dội.
“Đương nhiên là thứ cực kỳ hay ho, đi theo ta.” Hồ Phi nháy mắt với Hàn Sâm, tháo chiếc chìa khóa xương đen trên dây chuyền và nắm trong tay, sau đó xoay người đi về phía cung điện.
“Đúng là yêu tinh hại người mà.” Hàn Sâm nhìn dáng điệu đong đưa của Hồ Phi, thầm than trong lòng nhưng vẫn đi theo.
Cung điện này được xây dựng hết sức tráng lệ. Hàn Sâm vốn cho rằng nó được xây từ ngọc thạch nhưng sau khi quan sát cẩn thận, hắn lại phát hiện loại gạch dùng để xây cổng và rường cột trong cung điện đều là xương cốt mài thành.
Chẳng qua những đốt xương ấy óng ánh trong suốt như ngọc, trông cực kỳ đẹp đẽ, không biết là do sinh vật nào để lại.
Cả cung điện bằng xương chỉ có một điện chính và hai điện phụ, không tính là quá lớn, hầu hết nội thất được tạo nên từ xương cốt, ngay cả ao nước kia cũng thế, ban đầu Hàn Sâm còn tưởng nó được xây từ ngọc thạch.
Chiếc khóa kim loại mảnh như sợi tóc trên người Hồ Phi cứ đong đưa theo bước chân của nàng, nó bị lỗ hổng dưới ao kéo giãn ra, không hề ảnh hưởng đến sự di chuyển của Hồ Phi.
Hồ Phi lắc hông đi đến điện phụ ở cánh trái, Hàn Sâm cũng đi theo. Ngay sau đó hắn nhìn thấy bên trong chất đống rất nhiều của ngon vật lạ.
Áo giáp vũ khí, đá quý ngọc ngà, linh vật dược thảo, ngoài ra còn có một số báu vật lạ các kiểu, Hàn Sâm nhìn mà hoa mắt, hận không thể chiếm hết núi châu báu chồng chất này làm của riêng.
Thấy Hàn Sâm nhìn đống châu báu kia bằng cặp mắt rực lửa, Hồ Phi nở nụ cười tuyệt đẹp, ánh mắt quyến rũ nhìn Hàn Sâm. Nàng nói: “Nếu ngươi chịu làm người tình bé bỏng của ta, tất cả những thứ này sẽ thuộc về ngươi, muốn lấy bao nhiêu cũng được. Ngươi thấy thế nào?”
Hàn Sâm không nhìn đống châu báu nữa, hắn nhìn sang Hồ Phi và hỏi: “Ngươi dẫn ta tới đây để xem những thứ này à?”
Hồ Phi khinh thường bĩu môi: “Đương nhiên không phải, những thứ
lạnh như băng ấy có nghĩa gì đâu.” Dứt lời, Hồ Phi đi đến vách tường bằng xương trong điện phụ, cả mặt tường là bức tranh điêu khắc nổi, trên đó điêu khắc đủ kiểu ác quỷ.
Hàn Sâm cũng không nhận ra đấy là ác quỷ gì, nhưng xem chừng giống như cánh cổng địa ngục mở ra, hàng trăm loài quỷ bò từ đó ra ngoài, tranh nhau chen lấn đến nhân gian.
Hình dáng của đám quỷ ấy dữ tợn, khát máu tham lam, khiến người ta nhìn mà dựng cả tóc gáy, tưởng như chỉ một khắc sau, ác quỷ trên bức tranh tường ấy sẽ nhào ra nuốt sống con người.
Hồ Phi đứng ở ngoài cùng, bên trái của bức tranh điêu khắc nổi, nơi đó cũng là vị trí trước cánh cổng địa ngục. Cánh cổng ấy như đã khép lại sau khi hàng trăm loài quỷ lao ra, chỉ còn cổng hình đầu lâu tản ra lửa ngục hừng hực.
Hồ Phi cầm chìa khóa xương đen, đút vào hốc mắt phải của cánh cổng đầu lâu ấy, sau đó nàng xoay nhẹ chìa khóa, thế là nghe thấy bức tường phát ra tiếng răng rắc.
Cánh cổng đầu lâu địa ngục trên tranh tường thế mà mở ra. Không phải trên tường xuất hiện lỗ hổng, mà là cánh cổng đầu lâu địa ngục thật sự mở ra, bên trong tối om không khác gì hố đen. Tiếng kêu khóc thảm thiết mơ hồ vang vọng từ bên trong khiến người nghe sởn tóc gáy.
“Món đồ hay ho đang ở ngay đây, ngươi có dám đi vào hay không?” Hồ Phi đứng bên cạnh, cười tủm tỉm nhìn Hàn Sâm và hỏi.
“Không dám.” Hàn Sâm lắc đầu, nói.
Hồ Phi không để ý lắm, nở nụ cười duyên: “Không dám cũng không sao, ta bảo vệ ngươi là được. Oan gia nhỏ à, đi theo ta đi, ta đưa ngươi đi dạo ngắm cảnh địa ngục.”
Dứt lời, Hồ Phi nhấc gót ngọc ngà, đi vào trong đầu lâu địa ngục.
Hàn Sâm nghĩ thầm: “Ngươi đi kệ ngươi, ta sẽ không vào đâu. Ai mà biết trong đấy có âm mưu quỷ kế hay yêu ma quỷ quái nào đang đợi ta”
Trong lòng thì nghĩ như vậy nhưng Hàn Sâm đột nhiên phát hiện cơ thể mình bị khống chế đi vào trong đầu lâu địa ngục, tay chân không chịu nghe theo sự sai khiến của mình, y như một con rối gõ.
Hàn Sâm âm thầm sợ hãi, nhìn sang Hồ Phi đang đi vào đầu lâu địa ngục. Hắn thấy nàng đã vào được nửa người, sau đó ngoảnh đầu mỉm cười, nháy mắt với mình. Cánh tay ngọc ngà khẽ nâng lên, tay nàng như đang nắm một sợi tơ vô hình, lôi kéo Hàn Sâm đi vào bên trong.
Hàn Sâm vội vã vận hành Động Huyền Khí Tràng, đồng thởi mở kính Tử Đồng Thần Điệp ra, quả nhiên nhìn thấy Hồ Phi đang kéo sợi xích Trật Tự vô hình. Xích Trật Tự trói trên người Hàn Sâm, khiến hắn không thể kiểm soát mà bị nàng lôi đi.
Hàn Sâm khẽ nhíu mày, không biết mình trúng thủ đoạn của Hồ Phi từ lúc nào. Hắn vội vã vận hành sức mạnh để thoát khỏi sự ràng buộc của xích Trật Tự nhưng lại hoàn toàn vô ích, làm thế nào cũng không thoát ra được.
“Sao lại có thể yên ắng như thế, chỉ tiện tay thôi mà đã trói được ta. Hồ Phi này lợi hại hơn ta tưởng tượng, chẳng lẽ nàng là cường giả cấp Thần Hóa?” Hàn Sâm liên tục sử dụng nhiều loại sức mạnh nhưng không hề có tác dụng gì, trong lòng không khỏi hoảng sợ.
Không thể thoát khỏi sự trói buộc, Hàn Sâm dứt khoát không giấy dụa nữa. Chẳng đợi Hồ Phi lôi kéo, hắn đã tự mình đi vào cánh cổng đầu lâu địa ngục.
“Nàng ta có bản lĩnh như vậy, nếu muốn giết ta thì ta cũng không thoát được. Thay vì bị lôi như chó vào đấy, chẳng bằng ta tự mình đi vào cho thoải mái.” Hàn Sâm cũng tò mò về cánh cổng đầu lâu địa ngục này nhưng nếu có thể lựa chọn, hắn sẽ không vì sự tò mò ấy mà đi vào.
Hồ Phi thấy thế thì mỉm cười, hoàn toàn đi vào bên trong, Hàn Sâm cũng bước theo sau.
Hàn Sâm bước vào cánh cổng, đột nhiên cảm nhận được lực hút lôi cơ thể hắn vào trong. Ánh sáng xung quanh biến đổi liên hồi, trong nháy mắt, hắn đã đến một nơi khác.
Hết chương 2246.
Bạn cần đăng nhập để bình luận