Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1993. Đao chiến

“Ngươi cần một thanh đao.” Hàn Sâm nói. Cô Trúc khẽ gật đầu: “Đúng vậy, ta cần một thanh đao.”
Nói xong, Cô Trúc hơi khom lưng hành lễ về phía Trấn Thiên Cung: “Chư hiền Binh Các ở trên, đệ tử Cô Trúc xin mượn một thanh đao. dùng một lát.”
Cô Trúc vừa dứt lời, đã thấy một luồng thanh quang như cầu vồng xé rách hư không mà đến từ Trấn Thiên Cung, trong giây lát đã đến trước mặt Cô Trúc, rõ ràng là một thanh đao hẹp dài màu xanh, trên thân đao có tuyền văn chảy xuôi.
Hiệp đao lơ lửng trước mặt Cô Trúc, thanh đao rung ngân không ngừng, các đệ tử Trấn Thiên Cung dùng đao ở khắp nơi đều cảm thấy thanh đao của mình cũng không khống chế được mà kêu lên.
“Đa tạ.” Cô Trúc hơi hành lễ về phía hiệp đao kia, lúc này mới duỗi tay cầm vào chuôi đao. Đến lúc này thanh đao kia mới ngừng kêu.
Vào lúc Cô Trúc cầm lấy chuôi đao, đao kia giống như hoà vào làm một thể với hắn, không thể phân rõ giới hạn giữa đao và người nữa, dường như thanh đao đã trở thành một phần của thân thể hắn, giống như cánh tay mọc dài ra.
“Đao tên Tuyền Tâm, đao khí cấp Vương.” Cô Trúc khẽ vuốt thân đao, nhìn Hàn Sâm trịnh trọng nói.
“Quỷ Nha, đao khí cấp Vương.” Hàn Sâm đáp.
“Vậy mà Cô Trúc sư huynh lại phải dùng đến Vương khí trong Binh Các để đánh một trận với Hàn Sâm, tên Hàn Sâm này có vẻ không đơn giản”
“Dù sao cũng là đệ tử của Nữ Hoàng Đao Phong, lại còn sử dụng Vương khí, Cô Trúc sư huynh đương nhiên cần đến Vương khí rồi, nếu không chẳng phải sẽ rất thiệt thòi sao?”
“Hiếm thấy được một lần Cô Trúc sư huynh nghiêm túc như vậy.”
Trong lòng Ngọc Kinh có hơi kích động, Cô Trúc chuyên môn mời đao khí cấp Vương xuất hiện để đánh cùng Hàn Sâm một trận, đủ thấy sự coi trong của Cô Trúc dành cho Hàn Sâm, từ một khía cạnh khác có thể suy ra Hàn Sâm rất mạnh khiến trong lòng Ngọc Kinh dâng lên một tia hi vọng lớn lao.
Hai người đã nói xong nhưng lại không hề rút đao, chỉ cầm đao quan sát lẫn nhau nhưng trên người bọn họ lại có một luồng khí thế không ngôn từ nào có thể hình dung được đang dần dần dâng lên.
Tuy Hàn Sâm chưa xuất thủ nhưng khí thế trên người lại càng ngày càng kinh khủng, dường như có một con hung thú hồng hoang đang gào thét trên người hắn, mà khí thế của Cô Trúc lại giống như một đỉnh núi đơn độc sắc bén tựa lưỡi đao xuyên thẳng qua mây, mặc cho gió †áp mưa sa ta vẫn sừng sững không chuyển.
Theo thanh thế không ngừng tăng vụt, khi khí thế giữa hai người tiếp xúc chợt phát ra một tiếng nổ lớn, dường như có hai luồng sức mạnh vô hình xen kẽ giao thoa trên không trung.
“Đao ý thật đáng sợ, hầu như có thể ngưng tụ thành thực chất!” Có người sợ hãi than.
“Đao ý này tuyệt đối có thể so sánh cùng cường giả cấp Vương, rốt cuộc làm sao họ làm được vậy?”
“Cô Trúc sư huynh thì thôi không nói, dù sao hắn đã trải qua hơn vạn kiếp, trong mộng từng là tông sư đao đạo, ý cảnh mạnh mẽ cũng không quá khó hiểu. Nhưng tại sao cái tên Hàn Sâm kia cũng có đao ý như thế, chẳng lẽ hắn cũng từng trải qua vạn kiếp, cũng từng là tông sư đao đạo?”
Vân Tố Y không nhịn được mà hỏi Vân Tố Thường bên cạnh: “Chị ơi, đao ý của Hàn Sâm và Cô Trúc sư huynh ai cao hơn?”
Vân Tố Thường cười khổ: “Đao ý của hai bọn họ đã không thua gì Vương Giả, ta nào có tư cách phân chia cao thấp.”
Nhật Sơ khế nói: “Cô Trúc trải qua vạn kiếp khổ đau, ý chí của hắn không thua bất kỳ một vị cường giả cấp Vương đương thời nào, thậm chí là cường giả Thần Hóa. Không ngờ Hàn Sâm cũng có ý chí mạnh mẽ như vậy, không biết rốt cuộc hắn đã làm thế nào?”
Vào lúc đao ý đã lên tới đỉnh điểm, thanh đao trong tay hai người hầu như đồng thời điên cuồng chém ra, ai cũng không lùi bước, mỗi nhát đao đều dùng hết toàn lực.
Hiệp lộ tương phùng dũng giả thắng, không còn khả năng nào khác. Kengl
Đao cùng đao va chạm, linh hồn cùng linh hồn đụng nhau, lực cùng lực giao phong.
Mang theo tiếng va chạm từ nơi lưỡi đao đụng nhau khiến linh hồn run rẩy, một giây sau đã thấy đao quang điên cuồng chớp loé giữa hai người, lưỡi đao không ngừng va chạm, đao khí vỡ vụn cắt đứt hết thảy mọi thứ xung quanh hai người nhưng chẳng ai chịu lùi một bước.
Một bước là vua một bước là giặc, nhất niệm trong tim, nhượng bộ tức là thua.
Đao quang ở giữa hai người đã tạo thành hai dòng nước lũ một xanh một tím, không ngừng đụng nhau rồi nổ tung, tiếng va đập hợp thành một thể, không thể phân biệt được khoảng cách giữa đao với đao.
Sau khi hai dòng lũ đụng nhau đến đỉnh điểm, một luồng sức mạnh khủng khiếp nổ tung từ giữa bọn họ, cứng rắn đẩy thân thể hai người ra xa mấy chục mét đằng sau.
Uỳnh!
Một giây sau, tất thảy mọi thứ trong cự ly trăm mét giữa hai người đều tan thành tro bụi, tạo thành một cái hố sâu cực lớn.
Ánh mắt Cô Trúc nóng rực, tay trái nắm chặt phần dưới chuôi đao, hai †ay cùng nâng chuôi đao qua đỉnh đầu, lấy tư thế Thiên Hình bổ một đao về phía Hàn Sâm.
Trong một khoảnh khắc, ánh đao sắc xanh tựa như một ranh giới chia cắt âm dương, nhanh chóng lao về phía Hàn Sâm, dường như tất cả vạn vật trên thế gian đều bị chia làm hai nửa dưới ánh đao, giống như là trắng và đen, trời và đất, âm và dương, ngay từ đầu đã không nên ở cùng một chỗ.
Ánh mắt Hàn Sâm nặng nề, Quỷ Nha đao trong tay vạch ra một vòng đao quỷ dị trước mặt, đao quang như lạch trời sau khi đụng phải vòng đao của Hàn Sâm, bị bóp méo phương hướng theo chiều xoay của vòng đao.
Theo tiếng Hàn Sâm quát to, vòng đao mang theo đao quang của Cô Trúc đảo ngược chém về phía hắn.
“Được lắm!” Cô Trúc hét lớn một tiếng, thân hình không lùi mà tiến lên, Tuyền Tâm đao chuyển động theo cơ thể, nghịch hướng chém lên trên vòng đao, đao quang nghiền nát vòng đao trong nháy mắt, đồng thời đao quang bị nghịch chuyển trở về cũng theo một kích này của Cô Trúc chuyển hướng lần nữa, cùng nhau chém về phía Hàn Sâm.
Hàn Sâm cũng không nhượng bộ, hai tay nắm chặt Quỷ Nha đao, nâng cao quá đỉnh đầu, nặng nề chém xuống đao quang của Cô Trúc, một luồng đao khí giống như cự thú hồng hoang gầm thét chống lại đao quang của Cô Trúc.
Đao quang va chạm trên không trung tựa như dòng nước đụng phải nhau, dung hợp lẫn nhau, lặng lẽ tiêu tan sạch.
Vẻn vẹn mấy đao cũng đã khiến người khác hoa hết cả mắt, có nhiều người còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
“Nhìn đao pháp của bọn họ ta mới biết được mấy năm nay mình đều uổng công luyện tập.” Một tên Hầu tước luyện đao cảm thán nói.
“Hai kẻ này thật là đáng sợ, ta tình nguyện đánh một trận với Hầu tước cũng không muốn đối mặt với người cùng cấp kiểu này.” Một Bá Tước sắc mặt trắng bệch nói.
Hắn thử thay mình vào nhân vật đối chiến thì lại phát hiện cho dù hắn có thay vào Hàn Sâm hay Cô Trúc cũng đều bị chém chết.
Một Bá Tước cực kỳ đồng cảm nói: “Trình độ của họ đã không còn dùng cấp độ đơn giản để phân chia nữa, mặc dù cấp độ của họ vẫn là Bá Tước nhưng chỉ sợ kể cả Hầu Tước đối mặt với họ cũng không có phần thắng quá lớn.”
“Khó trách Nữ Hoàng Đao Phong lại bằng lòng thu một người ngoại tộc làm đệ tử, có thể chiến đấu với Cô Trúc sư huynh đến mức này, tên Hàn Sâm kia chắc cũng là một quái vật.”
Trận chiến còn gian nan hơn trong tưởng tượng của hắn, hắn đã đẩy Nha đao và đao ý lên tới cực hạn nhưng vẫn không thể nào áp chế được Cô Trúc, hoàn toàn rơi vào khổ chiến. Nếu xuất hiện bất kỳ một sai lầm nho nhỏ nào, sẽ thất bại thảm hại ngay lập tức.
Các đệ tử bình thường đến quan chiến đều xem như sỉ như dại, mỗi một đao của hai người họ đều tạo ra một cảm giác đặc sắc tuyệt luân, nhưng có đôi khi nhìn một đao, còn đang ngẫm nghĩ về chỗ kì diệu trong đó thì hai người kia đã chém ra không biết bao nhiêu đao rồi, khiến người ta hận không thể có chức năng tua lại và quay chậm để xem cẩn thận chỉ tiết từng đao một.
Không biết từ lúc nào, rất nhiều các cường giả có tiếng tăm lừng lẫy ở Trấn Thiên Cung đã đích thân tới hội trường thi, trong đó không ít sự †ồn tại cấp Vương đều đang xem trận chiến này.
Hết chương 1993.
Bạn cần đăng nhập để bình luận