Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3132. Lại vào tỉnh vực Kim Tỉnh

Sau khi đưa Bảo Nhi đến chỗ an toàn, Hàn Sâm mới hỏi Bảo Nhi là sao lại tới đây.
“Là lão lừa đảo mang ta tới.” Bảo Nhi nói. “Lão lừa đảo? Lão lừa đảo nào?” Hàn Sâm có hơi sửng sốt.
“Chính là ông già mặc quần áo kỳ lạ, còn giơ một lá cờ vải kia ấy, hắn biết lừa người đó cha à, suốt dọc đường hết ăn lại uống, còn lừa rất
nhiều thứ tốt của người ta nữa, nhưng lại chẳng cho ta cái gì cả” Bảo Nhi tức giận nói.
“Hàn Kính Chi?” Tim Hàn Sâm đập như trống, vội vàng kêu Bảo Nhi kể chỉ tiết lại chuyện đã trải qua.
Và cũng thế thì Hàn Sâm mới biết, Tứ Dương Phương Tôn lại truyền tống được tới thế giới phản vật chất, nhưng bốn đầu dê phải cùng nhấn xuống thì mới được.
Lão lừa đảo kia vốn nghĩ lừa lấy Tứ Dương Phương Tôn ở trong tay Bảo Nhi, nhưng mà Bảo Nhi cũng không ngu, đương nhiên nàng sẽ không đưa cho hắn, kết quả lão lừa đảo lại mang theo Bảo Nhi tới thế giới phản vật chất. Điều đáng ghét hơn đó là, sau khi lừa mất Tứ Dương Phương Tôn thì hắn lại bỏ lại một mình Bảo Nhi ở nơi này.
“Đúng là đáng ghét mà, lừa mất Tứ Dương Phương Tôn thì cũng thôi, hắn lại còn ném Bảo Nhi ở đây một mình nữa chứ.” Hàn Sâm nghe vậy thì giận dữ.
Nhưng mà Hàn Sâm nào biết, không phải Hàn Kính Chi không muốn dẫn Bảo Nhi theo, mà là bị Bảo Nhi ăn cho tới sợ luôn. Vì cung ứng cho cuộc sống phóng túng của Bảo Nhi, nên trong khoảng thời gian này, ngày nào hắn cũng phải lao tâm lao lực đi kiếm tiền, đó quả thực một đoạn lịch sử làm nông nô đầy máu và nước mắt. Cuối cùng hắn không nuôi nổi nữa nên mới nghĩ cách đủn nàng đi, hắn loáng thoáng tính được có lẽ Hàn Sâm sẽ tới nơi này, hơn nữa Bảo Nhi còn lấy được chút cơ duyên ở đây, thế là hắn bỏ Bảo Nhi ở lại đây đợi Hàn Sâm.
Còn nếu Bảo Nhi không gặp được Hàn Sâm thì phải làm sao, lão lừa đảo chẳng lo lắng tí gì về vấn đề này. Vì sự chung đụng trong khoảng thời gian này đã cho hắn biết, Bảo Nhi không lừa người ta thì thôi, chứ ai mà lừa được nàng.
Đến Tứ Dương Phương Tôn cũng là lão lừa đảo bỏ ra một số tiền lớn để đổi, khác hoàn toàn với những gì Bảo Nhi đã nói với Hàn Sâm.
“Cha đừng bỏ lại Bảo Nhi nữa nha, Bảo Nhi nhớ cha lắm, muốn ở bên cha mãi mãi.” Bảo Nhi ôm cổ Hàn Sâm cổ làm nũng nói.
Hàn Sâm thấy đau lòng, xoa đầu nhỏ của Bảo Nhi: “Sau này cha và Bảo Nhi sẽ ở chung với nhau mãi mãi, không tách ra nữa. Đúng rồi, Tiểu Hoa và Linh Nhi có khỏe không? Mẹ của ngươi không sao chứ?”
Bảo Nhi gật đầu nói: “Bọn họ đều khỏe hết, Bảo Nhi đã nói với mẹ và em trai, em gái rằng cha không sao từ lâu rồi. Mẹ và các em đang đợi cha trở về.”
“Cái lão lừa đảo đáng ghét kia lừa mất Tứ Dương Phương Tôn, nếu không chúng ta đã có thể trở về đoàn tụ với họ rồi.” Hàn Sâm oán hận nói.
“Vâng.” Bảo Nhi thấy có hơi chột dạ, ngượng ngùng không nói xấu lão lừa đảo nữa.
Đại vũ trụ đế quốc lớn như vậy, Hàn Sâm cũng không biết phải tới đâu để tìm lão lừa đảo nữa, nên chỉ đành đi tới đâu thì hay tới đó, hắn dẫn Bảo Nhi tới tinh vực Kim Tinh đào thần mạch tiếp đã.
Hàn Sâm hỏi về đôi chút tình hình của Bảo Nhi, ở thế giới này nàng không có cảm giác bị áp chế, còn vì sao phi ngư lại theo nàng thì đến bản thân Bảo Nhi cũng không rõ.
Hàn Sâm đã quen rồi, như thể dù là sinh vật gì thì đều rất có thiện cảm với Bảo Nhi, càng là sinh vật cao cấp thì càng như thế.
“Lai lịch của Bảo Nhi chắc chắn phi phàm, rốt cuộc nàng thuộc chủng tộc gì?” Mặc dù trong lòng Hàn Sâm đã có chút suy đoán, nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Mang theo Bảo Nhi trở lại tinh vực Kim Tinh, hắn tới khu gần tinh cầu có huyết mạch Thần Linh đó để tìm Đầu Trọc và Lý Băng Ngữ trước, may bọn họ vẫn chưa rời đi, còn ở gần đó chờ nên Hàn Sâm tìm được bọn họ rất dễ dàng.
Hàn Sâm biết được những chuyện xảy ra sau khi hắn và Thiên Nguyên Vương rời đi từ chỗ của bọn họ.
Quả thật có rất nhiều cao thủ đến đây, nhưng cũng không thu hoạch được gì từ tinh cầu kia, đừng nói tới huyết mạch Thần Linh, đến cả trứng gen cũng còn chẳng có một quả nào nữa ấy chứ.
“Đương nhiên là không đào được gì rồi, thứ tốt đều bị phi ngư chà đạp hết rồi còn đâu.” Hàn Sâm nhìn thoáng qua con phi ngư đi theo bên cạnh Bảo Nhi giống như một con chó nhỏ kia, thầm nghĩ trong lòng.
“Lão Hàn, cô bé này ngươi tìm ra ở đâu đấy? Sao lại mang tới đây?” Đầu Trọc tò mò nhìn Bảo Nhi hỏi.
“Đây là con gái ta Bảo Nhi, Bảo Nhi, đây là chị Quỷ La Sát, còn đây là chú Hạ Vũ Phi.” Hàn Sâm giới thiệu Bảo Nhi với bọn họ.
“Thật hay giả thế, ngươi có con gái lớn vậy thật á, còn đáng yêu thế này nữa?” Đầu Trọc hết nhìn Hàn Sâm rồi lại nhìn Bảo Nhi với vẻ mặt không thể tin nổi, sau đó mới phản ứng lại, kêu lên đầy bất mãn; “Sao nàng là chị mà ta lại là chú?”
“Sao thế? Không giống à? Mọi người đều nói hai cha con bọn ta trông rất giống nhau mà.” Hàn Sâm nói.
“Không ngờ đấy, con gái của ngươi còn đẹp hơn ngươi nhiều.” Đầu Trọc cười hì hì, lấy một quả trứng gen ra đưa tới trước mặt Bảo Nhi: “Bảo Nhị, đây là chú tặng ngươi nha.”
“Cảm ơn chú Hạ.” Bảo Nhi nhận lấy trứng gen, cảm ơn rất lễ phép.
“Gọi ta là anh Đầu Trọc là được.” Đầu Trọc muốn khoe khoang một chút nên đã nói lai lịch và phẩm cấp của quả trứng gen kia cho Bảo Nhi, để nàng thấy vui vẻ chút.
Nhưng ai ngờ Bảo Nhi lại ném luôn quả trứng gen này vào trong miệng của con tiểu phi ngư mày bạch ngọc ở bên cạnh, còn con tiểu phi ngư kia thì há miệng nuốt luôn.
Đầu Trọc chợt kêu to: “Không được…”
Nhưng đã không còn kịp rồi, tiểu phi ngư đã nuốt trứng gen vào trong bụng, Đầu Trọc nhìn mà đau lòng tới muốn hộc máu.
“Mau… Mau xé bụng nó ra… Lấy trứng gen ra… Đó là trứng gen cấp Vương hiếm thấy mà ta vất vả mãi mới đào được đó… Đầu Trọc khóc không ra nước mắt, muốn ra tay bắt lấy tiểu phi ngư, giết cá lấy trứng.
Hàn Sâm sợ hết hồn, vội vàng ngăn Đầu Trọc lại, nếu hắn dám đụng vào tiểu phi ngư thật thì chẳng khác gì chán sống.
“Thôi bỏ đi, ăn cũng ăn mất rồi, lấy ra cũng không ấp được nữa.” Hàn Sâm nói với Đầu Trọc.
Bảo Nhi cũng nhìn Hàn Sâm với vẻ mặt đầy nghi ngờ, nàng hỏi: “Cha, Bảo Nhi làm sai điều gì rồi sao? Không phải ngươi nói trứng gen là dùng để nuối nấng chủng gen sao?”
Đầu Trọc cười khổ nói: “Thế thì cũng phải xem đó là trứng gen gì, đó là một quả trứng gen cấp Vương hiếm thấy, rất khó có được, lấy nó để nuôi một con tiểu phi ngư thì lãng phí quá.”
Tiểu phi ngư rõ ràng là nghe hiểu lời muốn giết nó mà ban nãy Đầu Trọc nói, cộng thêm sự khinh thường của bây giờ nữa, nó nhìn chằm chằm vào Đầu Trọc bằng đôi mắt cá chết.
Hàn Sâm ở một bên nhìn mà sợ hết hồn hết vía, nếu không phải có Bảo Nhi ở chỗ này thì e tên Đầu Trọc này chết chắc luôn rồi. Với tính cách thù dai của phi ngư, chắc chắn nó sẽ cho một mồi lửa đốt Đầu Trọc thành tro bụi.
Thấy phi ngư trợn to mắt, Đầu Trọc liều lĩnh trừng mắt ngược về, còn lớn tiếng nói: “Con cá chết tiệt kia, trừng mắt cái gì mà trừng mắt? Chắc mộ của tổ tiên nhà ngươi bốc khói xanh thì ngươi mới ăn được †rứng gen cấp Vương hiếm thấy như vậy, đời này e là ngươi cũng chỉ có một cơ hội lần này được ăn thôi đấy.”
Hàn Sâm thấy Bảo Nhi duỗi tay ôm lấy tiểu phi ngư, nếu không thì chắc con tiểu phi ngư kia đã bay tới liều mạng với Đầu Trọc rồi.
“Được rồi, chúng ta đi tìm địa mạch đi, thần mạch của nơi này phản ứng mạnh như thế, nên chắc trứng gen cấp Vương cũng không khó †ìm, nếu như may thì biết đâu chừng còn đào được trứng gen cấp Thần nữa ấy chứ.” Hàn Sâm cười nói.
“Nơi này nguy hiểm như thế, ngươi dẫn con gái tới đây làm gì?” Đầu Trọc có hơi lo lắng hỏi.
“Bình thường nàng đi theo ta quen rồi, lần này ta rời nhà đi lâu quá, nàng thấy không quen, nên người nhà đưa nàng tới đây, ta cũng chỉ đành dẫn theo nàng thôi. Nhưng không sao đâu, có ta ở đây thì sẽ
không có ai làm nàng bị thương được đâu.” Hàn Sâm cười nói.
Đầu Trọc nghe vậy thì cảm thấy Hàn Sâm qua quýt, lơ là quá, nhưng việc đã đến nước này rồi, mà hắn cũng không còn cách gì khác, nên chỉ đành dẫn theo Bảo Nhi cùng lên đường.
“Bảo Nhị, lỡ có chuyện gì thì ngươi cứ đi theo anh Đầu Trọc nha, ta đảm bảo ngươi sẽ bình an vô sự.” Đầu Trọc còn cố ý dặn dò Bảo Nhi. “Cảm ơn anh Đầu Trọc, Bảo Nhi biết rồi” Bảo Nhi ngoan ngoãn đáp.
Hết chương 3132.
Bạn cần đăng nhập để bình luận