Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3195. Binh Nhẫn Thiên

Cho dù là vùng đệm vũ trụ thì cũng không phải là nơi người bình thường có thể đi vào.
Hàn Sâm lợi dụng lực Phá Giới, đánh xuyên không gian ở vị trí mà chủ của thần điện nói cho hắn, tạo thành một thông đạo không gian, lúc này hắn mới dẫn theo rất nhiều người cùng nhau tiến vào trong đó.
Tất cả mọi người tận mắt chứng kiến đều chấn động. Cảnh tượng hùng vĩ kia quả thực khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Đao thương kiếm kích, búa rìu móc xiên, tên thuẫn đao chùy, tất cả các loại binh khí lớn nhỏ với những hình thù kỳ quái chất đầy khắp nơi. Dùng mắt thường có thể thấy được, đó là một rừng đao sắc bén trải dài vô tận không nhìn thấy điểm cuối.
Trên mặt đất cũng cắm đầy đao kiếm, có những thanh đao to lớn như ngọn đồi, có những thần thương giống như thông thiên phù đồ, cũng có những thanh đao kiếm được làm từ gõ, đồng xanh, sắt thép, gỗ đá, các loại binh khí rực rỡ muôn màu làm từ đủ loại chất liệu với những hình dáng khác nhau.
Mặc Cổ Tự Chân và Bách Lý Thiên Nhai trước kia cũng đã từng nghe được những tin đồn về nơi này, thế nhưng đây cũng là lần đầu tiên bọn họ tận mắt nhìn thấy, trong lòng vô cùng chấn động.
“Trọng Thiên thứ nhất trong truyền thuyết là Binh Nhẫn Thiên, là thiên đường của binh khí, lời ấy quả nhiên không giả.” Bách Lý Thiên Nhai nhìn biển binh khí mà sợ hãi thán phục.
Tần Bạch luôn tỏ ra không vui vẻ dọc theo đường đi lúc này cũng lộ vẻ ngạc nhiên: “Binh khí nơi này đều là thật sao? Có thể dùng để giết địch sao?”
Bách Lý Thiên Nhai giải thích: “Tam Thập Tam Thiên là chỗ kỳ diệu vượt ngoài đại vũ trụ, quy tắc của nơi này tự hình thành một cách riêng, không thể giải thích bằng quy tắc và lý luận của đại vũ trụ. Tất cả binh khí của Binh Nhẫn Thiên giống như hoa cỏ cây cối trong đại vũ trụ, đều có tính mạng và linh hồn của mình. Trừ khi bọn chúng tình nguyện đi cùng ngươi, nếu không, cho dù ngươi có cưỡng ép rút chúng ra thì bọn chúng sẽ hóa thành bụi phấn.”
Dừng một chút, Bách Lý Thiên Nhai lại nói tiếp: “Chẳng qua nếu bọn chúng bằng lòng đi theo ngươi, sau khi rút ra sẽ là một món binh khí rất tốt. Dĩ nhiên, những binh khí này giống như cây cối hoa cỏ, có nhiều chủng loại khác nhau, phẩm chất và năng lực hiển nhiên cũng không giống nhau, phần lớn cũng chỉ là binh khí bình thường, đại khái là tương đương với vũ khí cấp Nam Tước và cấp Tử Tước của Tần quốc chúng ta.”
“Thế thì không tệ. Nếu như có thể đem một lượng lớn về, quân đội của đế quốc Đại Tần ta sẽ không cần lo lắng đến chuyện binh khí nữa.” Tần Bạch nói một cách ngây thơ.
“Không đơn giản như vậy đâu. Chưa nói đến việc người bình thường căn bản không vào được Binh Nhẫn Thiên, cho dù có thể đi vào thì cũng chỉ có thể rút từng món binh khí ra mà thôi. Nếu như cưỡng ép rút ra toàn bộ, đến lúc đó phần lớn binh khí cũng sẽ hóa thành tro bụi, căn bản không thể nào mang đi. Huống chỉ bên trong những binh khí này còn có sự tồn tại cực kỳ khủng bố, lực lượng đó có thể so với thần linh. Nếu như kinh động đến bọn họ, đến lúc đó đừng nói mang binh khí trở về, có sống sót trở về được hay không cũng là một vấn đề.” Bách Lý Thiên Nhai nói.
“Nói như vậy, thật ra thì những binh khí này chính là chủng gen sao?” Hàn Sâm nói.
“Cũng có thể nói như vậy, chẳng qua những binh khí này vẫn có chút khác so với những chủng gen bình thường. Bọn họ không có trạng thái noãn hóa, cũng không thể thu thập lạc ấn thần linh, chỉ có thể coi là nửa binh khí nửa chủng gen. Hơn nữa bản thân chúng không thể di động, cho dù ở trong trạng thái ngủ say, chỉ có ngoại lực tác động chúng mới có thể thức tỉnh.” Bách Lý Thiên Nhai suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Nói như vậy, nếu như có thể tìm rút được một thanh binh khí có thể so với thần linh thì chẳng phải là đã có được một thanh thần khí sao?” Hứng thú của Tần Bạch tăng lên rất nhiều, ánh mắt đánh giá binh khí ở khắp bốn phía, có xúc động nóng lòng muốn thử.
“Nếu như có thể nhận được sự thừa nhận của binh khí, thế thì điều đó cũng không sai.” Bách Lý Thiên Nhai nói với vẻ mặt nghiêm trọng: “Có điều tốt nhất là không nên thử, nếu không có được sự thừa nhận của binh khí, ngươi rút nó ra thì sẽ dẫn đến cục diện không chết không thôi. Cho dù nó không địch lại ngươi thì cũng sẽ tự bạo hóa thành tro bụi, tuyệt đối sẽ không để ngươi sử dụng.”
“Thì ra là như vậy.” Tần Bạch lập tức rụt cổ, bỏ suy nghĩ rút thần khí ra khỏi đầu.
Mặc dù thần khí rất tốt, có điều Tần Bạch cảm thấy đồ vật đó chơi cũng không vui lắm, huống chỉ trong nhà hắn cũng có, không cần phải vì thế mà mạo hiểm tính mạng.
Hàn Sâm không nói gì, ánh mắt đánh giá khắp mọi nơi, hắn ngược lại cảm thấy rất hứng thú với những binh khí này. Nếu như thật sự có thể so với binh khí mạnh mẽ của thần linh, hắn sẽ không ngần ngại thử rút một lần.
Chẳng qua những binh khí này đều đang trong trạng thái ngủ say, không cách nào phân biệt được là tốt hay xấu. Hơn nữa số lượng cũng quá nhiều, không thể nào đi quan sát cẩn thận từng cái một được, nếu không cho dù chết già cũng không xem được mấy cái.
Hứng thú của Bảo Nhi rõ ràng lớn hơn rất nhiều. Nàng chạy tới bên cạnh một thanh tiểu kiếm bảo thạch đang cắm trên mặt đất, vươn tay muốn rút nó ra.
“Cẩn thận!” Bách Lý Thiên Nhai và Cổ Tự Chân đều hoảng sợ.
Quả nhiên, sau khi Bảo Nhi rút thanh đoản kiếm lục bảo thạch này ra, tiểu kiếm lục bảo thạch lập tức phát ra một tiếng kêu lanh lảnh, từ trong tay Bảo Nhi tự động bay lên.
Bách Lý Thiên Nhai và Cổ Tự Chân trong lòng căng thẳng, chuẩn bị ra †ay cứu viện. Bọn họ nhận ra Tiểu Phi Ngư, biết Tiểu Phi Ngư lợi hại, nhưng bọn họ lại không cho rằng một đứa nhỏ như Bảo Nhi sẽ có lực lượng cường đại.
Nhỡ đâu Tiểu Phi Ngư bên cạnh Bảo Nhi không phản ứng kịp, Bảo Nhi sẽ gặp nguy hiểm tính mạng.
Nhưng mà không chờ bọn họ ra tay, chỉ nghe thấy Bảo Nhi nói: “Xoay vòng…”
Tiểu kiếm lục bảo thạch kia lập tức nghe lời quay chung quanh Bảo Nhị, lấy nàng làm trung tâm vẽ ra một vòng tròn.
Bảo Nhi càng cảm thấy thú vị hơn, chỉ huy tiểu kiếm lục bảo thạch bay tới bay lui, chơi vui đến quên trời đất.
Hình như cảm thấy có phần chưa đã ghiền, hai tay Bảo Nhi nhanh chóng rút nhiều tiểu kiếm lục bảo ra.
Trong nháy mắt nàng đã rút ra ba bốn mươi thanh, khiến cho Bách Lý Thiên Nhai và Cổ Tự Chân nhìn thấy mà sợ mất vía, muốn lên tiếng ngăn cản, nhưng mà thấy Hàn Sâm cũng không có phản ứng gì, bọn họ chỉ đành nuốt mấy lời định nói xuống.
Cứ rút ra như vậy, nhỡ đâu có một thanh tiểu kiếm lục bảo thạch không hàng phục, Bảo Nhi sẽ lập tức gặp nguy hiểm. Bọn họ cũng ngưng thần chuẩn bị, nếu thực sự chẳng may xảy ra vấn đề gì cũng có thể ra tay cứu giúp.
Nhưng mà tất cả những thanh tiểu kiếm lục bảo thạch kia lại đều hàng phục Bảo Nhi, không có thanh kiếm nào trở mặt. Sau khi bị Bảo Nhi nhổ sạch, từng thanh tiểu kiếm lục bảo thạch nghe theo lệnh của Bảo Nhị, lúc thì xếp thành hình chữ nhân, lúc lại xếp thành hình chữ đại, bay tới bay lui trên không trung, giống như một tiểu đội binh sĩ đang luyện tập vậy.
Tần Bạch nhìn thú vị, trong lòng thầm nghĩ: “Thì ra Bách Lý thái phó căn bản là chỉ hù người ta, Bảo Nhi rút nhiều kiếm như vậy cũng chẳng có chuyện gì, rõ ràng là những binh khí này rất dễ rút ra.”
“Ta cũng muốn rút một thanh.” Tần Bạch thấy một đám tiểu kiếm lục bảo thạch bị Bảo Nhi chỉ huy bay tới bay lui, cảm tháy vô cùng thú vị, hắn nào có chịu đựng được nữa, đưa mắt đánh giá khắp nơi, nghĩ xem nên rút thanh nào ra.
“Thái tử điện hạ phải cẩn thận mới được” Bách Lý Thiên Nhai vội vàng
nói.
“Đệ tử biết rồi” Tần Bạch đáp một tiếng, nhưng hiển nhiên không để lời nói của hắn trong lòng, ánh mắt tập trung vào một thanh đại kiếm kim
cương dài hơn một mét, còn cao hơn cả hắn.
“Bảo Nhi nhỏ như vậy, chỉ có thể rút được tiểu kiếm, bổn thái tử đương nhiên phải rút một thanh thật lớn mới uy phong.” Tần Bạch nghĩ trong lòng, lập tức đi tới chỗ đại kiếm kim cương kia.
Hết chương 3195.
Bạn cần đăng nhập để bình luận