Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 373: Ma Vương

Hàn Sâm lại hỏi thăm những đối thủ khác có khả năng gặp phải, sau khi hiểu được toàn bộ, Hàn Sâm mới yên tâm đồng ý thay Vương Địch xuất chiến, nhưng điều kiện là Vương Địch phải đưa thú hồn cho hắn trước.
Một thú hồn thần huyết phụ thể cùng một binh khí thú hồn thần huyết, nhưng bởi vì không ở cùng một Tí Hộ Sở, sau khi ký kết hợp đồng, Hàn Sâm ủy thác cho Hoàng Phủ Bình Tình lợi dụng học sinh của Chiến Thần Võ Đạo Quán, ở Tí Hộ Sở của Vương Địch nhận lấy hai cái thú hồn thần huyết, chờ về sau Hàn Sâm có thời gian đi tới thu hồi là được.
Loại binh khí thú hồn thần huyết này là một cây búa, Hàn Sâm cũng không có hứng thú quá lớn, nhưng mà có dù sao cũng hơn không có, cái thú hồn phụ thể kia mới là thứ mà Hàn Sâm xem trọng.
Hoàng Phủ Bình Tình đi tới nơi tổ chức dũng sĩ giác đấu, thế nhưng lại không giống như cô ta mong muốn, Ninh Nguyệt đang ở ngay đấu trường dũng sĩ giác đấu, khả năng tránh đi là không lớn rồi.
- Nguyệt ca.
Mỗi lần Hoàng Phủ Bình Tình nhìn thấy Ninh Nguyệt, đều có chút thấp thỏm bất an không yên, mặc dù Ninh Nguyệt là một người rất ôn hòa, nhưng mà mỗi lần cô ta nhìn thấy Ninh Nguyệt, đều có loại cảm giác lạnh cả người, từ nhỏ đến lớn đều như thế cả.
Cho nên Hoàng Phủ Bình Tình đi gần với Thần Thiên Tử vốn có tính cách táo bạo thêm một chút, nguyên nhân trong đó ngay cả Hoàng Phủ Bình Tình cũng không nói rõ được.
- Tiểu Tình, đã rất lâu không nhìn thấy em rồi.
Ninh Nguyệt nhẹ nhàng sờ lên đầu Hoàng Phủ Bình Tình, con mắt mang theo vui vẻ, giống như là vầng trăng khuyết trên bầu trời, cực kỳ mê người.
Tướng mạo của Ninh Nguyệt giống Thần Thiên Tử đến bảy phần, chỉ là hết sức gầy gò, sắc mặt hơi tái nhợt, liền trên môi đều chỉ có màu máu nhàn nhạt.
Ninh Nguyệt đối với Hoàng Phủ Bình Tình cực tốt, từ nhỏ đến lớn đều yêu quý, có một lần Hoàng Phủ Bình Tình cùng cha mẹ đến Ninh gia thăm ông ngoại, Hoàng Phủ Bình Tình không cẩn thận làm vỡ một thứ đồ cổ được ông ngoại xem như bảo bối, khi đó Hoàng Phủ Bình Tình rất sợ hãi, Ninh Nguyệt chính là sờ lên đầu cô như vậy, giúp cô chịu trách nhiệm chuyện làm vỡ đồ cổ, về sau bị phạt cực thảm, nhưng Ninh Nguyệt lại không hề nói gì.
Trong lòng Hoàng Phủ Bình Tình cực kỳ cảm kích đối với Ninh Nguyệt, nhưng mà không biết vì sao, cô không có biện pháp thân cận với Ninh Nguyệt, mà ngay cả lúc Ninh Nguyệt thân mật sờ đầu cô, Hoàng Phủ Bình Tình đều có loại cảm giác muốn né tránh nhưng lại không dám.
Ở trước mặt Ninh Nguyệt, cho dù là dùng tính cách cùng lịch duyệt của Hoàng Phủ Bình Tình, cũng sẽ trở nên có chút xúc động bất an, ngay cả nói chuyện cũng trở nên quy củ hơn.
- Nguyệt ca, em có một việc muốn nhờ anh hỗ trợ.
Hoàng Phủ Bình Tình ở trước mặt Ninh Nguyệt không tìm thấy quá nhiều chủ đề, đành phải trực tiếp đi vào chủ đề chính.
- Tiểu Tình em cũng biết, chỉ cần không phải là chuyện trái với quy củ, em muốn cái gì cũng được.
Ninh Nguyệt vẫn cười tủm tỉm như trước nói.
Chỉ là sau khi nói hai câu, Ninh Nguyệt liền không nhịn được lấy khăn tay che miệng ho khan hai tiếng, sắc mặt cũng tựa hồ càng trắng bệch hơn một chút.
- Nguyệt ca, bệnh của anh khá hơn chút nào không?
Thấy Ninh Nguyệt như thế, Hoàng Phủ Bình Tình cũng không nhịn được nữa có chút bận tâm.
- Không có việc gì, sớm đã thành thói quen, không sao đâu.
Ninh Nguyệt cười cười:
- Nói đi, em muốn cái gì?
- Nguyệt ca, em có một người quen bị mang đến đấu trường dũng sĩ giác đấu.
Hoàng Phủ Bình Tình vội vàng nói.
- Tiểu Tình, em nên biết, có chút quy củ không thể phá bỏ được… khụ khụ…
Ninh Nguyệt nói một câu, lại ho khan lên một tràng.
- Không phải Nguyệt ca, không phải là em xin anh buông tha cho cậu ta, chỉ là muốn nhờ anh có thể để cho Thiết Cuồng làm đối thủ của cậu ta hay không.
Hoàng Phủ Bình Tình cắn răng nói ra, mặc dù cô cũng không cho rằng đây là một chủ ý tốt, nhưng mà Hàn Sâm đã cố ý muốn như thế, cô cũng chỉ đành làm theo.
- Em và hắn có cừu oán?
Ninh Nguyệt có chút kinh ngạc nhìn Hoàng Phủ Bình Tình.
- Không có.
Hoàng Phủ Bình Tình liền vội vàng lắc đầu.
- Hắn là một Tiến Hóa Giả?
- Không phải.
Ánh mắt của Ninh Nguyệt lộ ra vẻ thú vị:
- Vậy thì thật thú vị, tên hắn là gì?
- Hàn Sâm, Nguyệt ca, có thể chứ?
Mỗi lần Hoàng Phủ Bình Tình ở trước mặt Ninh Nguyệt, đều cảm thấy mình cực kỳ thiếu thốn từ ngữ.
- Chỉ cần không phá hỏng quy củ, em muốn cái gì cũng được.
Ninh Nguyệt cười tủm tỉm nhìn Hoàng Phủ Bình Tình, hơi có chút ý tứ cưng chìu.
- Nguyệt ca đã đồng ý?
Hoàng Phủ Bình Tình lập tức mừng như điên.
Ninh Nguyệt mỉm cười gật đầu, lấy khăn tay che miệng nhẹ nhàng run rẩy hai lần, xem ra giống như là đang cố gắng nhịn không để cho mình ho khan ra.
Đấu trường dũng sĩ giác đấu, nơi ác tính của nhân loại được phóng thích, võ đài không biết đã bị bao nhiêu máu tươi của nhân loại nhuộm qua, khắp nơi đều là từng khuôn mặt mang theo hưng phấn vặn vẹo.
Chỉ có điều cũng không ai có thể nhìn rõ ràng mặt của bọn họ, trên mặt của mỗi người đều đeo mặt nạ kim loại lạnh như băng, bởi vì có rất nhiều người tới chỗ này, cũng không muốn bị người khác nhìn thấy bộ mặt thật của bọn họ.
Mặc dù ở bên trên Internet có cộng đồng hội viên giả lập, cũng có thể xem tường thuật trực tiếp trận đấu, nhưng mà như vậy thì không có cách nào thỏa mãn khoái cảm chân thật nhất, vẫn có rất nhiều người lựa chọn tự mình đi tới đấu trường dũng sĩ giác đấu, để cảm thụ tử đấu máu me dầm dề kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận