Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2643. Kết thành khế ước

Thần Linh Chi Xúc lại nuốt vào giọt máu của Hàn Sâm như ban nãy, bốn người đợi một lúc, Thần Linh Chi Xúc vẫn không có phản ửng, nằm dưới đáy hộp không nhúc nhích. Nếu không phải vừa rồi nhìn thấy nó nuốt máu tươi vào thì còn tưởng nó đã chết rồi.
Người đàn ông khẽ nhíu mày, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc, cầm Thần Linh Chi Xúc quan sát thật cẩn thận, vẫn không nhìn ra được vấn đề gì.
“Lạ thật, dù tư chất có kém cỏi đến đâu thì thiên phú cũng đâu thể không nổi nhất giáp chứ?” Người đàn ông không ngừng nghiên cứu nhưng vẫn không nhìn ra được nguyên nhân.
“Chẳng lẽ do con Thần Linh Chi Xúc này đã già đến mức không lột xác nổi nữa?” Linh Lung dừng một chút lại nói tiếp: “Con Thần Linh Chỉ Xúc này là con đầu tiên mà Thủy Tổ ta lấy được. Trước khi Thủy Tổ qua đời, ngài đã đặt nó ở đây dùng cho kiểm tra nhập môn, cho tới bây giờ không biết đã qua bao nhiêu năm tháng, có lẽ là thật sự quá già rồi.”
Người đàn ông lại lắc đầu nói: “Không thể nào, lúc trước Bích Tỉ mang Ngọc Thiện Tâm quay về còn làm kiểm tra ở đây mà. Khi đó còn tốt lắm, giờ mới không qua bao lâu, sao lại không được nữa chứ?”
“Trừ cái này ra còn có khả năng nào khác không? Chắc chắn không thể là thiên phú của Hàn Sâm không được nổi nhất giáp chứ?” Linh Lung nói.
Người đàn ông cũng biết chuyện đó là không thể, nếu không có thiên phú tứ giáp trở lên thì cũng không thể thăng đến cấp Vương được. Nếu Hàn Sâm đã cấp Vương thì thiên phú của hắn có tệ đến mức nào cũng không thể thấp hơn tứ giáp được.
“Lạ thật đấy.” Người đàn ông do dự một chút, sau đó đưa ngón tay ép một giọt máu của mình ra, đưa vào miệng Thần Linh Chi Xúc, muốn thử xem rốt cuộc có phải Thần Linh Chi Xúc xảy ra vấn đề hay kgoong.
Nhưng Thần Linh Chi Xúc mới rồi còn ăn máu của Hàn Sâm, lúc này lại nằm im không nhúc nhích, chẳng thèm phản ứng với máu trên tay người đàn ông, trông cứ như già quá ngớ ngẩn rồi.
“Chẳng lẽ đã già đến thế rồi sao?” Người đàn ông nhìn bộ dạng Thần Linh Chi Xúc, không khỏi giật mình.
“Nó cũng đã sống lâu lắm rồi, tuổi thọ dài hơn gấp trăm lần Thần Linh Chi Xúc bình thường, già rồi cũng là chuyện bình thường.” Linh Lung nói.
Người đàn ông trầm ngâm rồi đáp: “Giờ không có cách nào để kiểm tra, ta cũng không mang theo Thần Linh Chi Xúc bên người, xem ra chỉ có thể chờ quay về tộc lại xin một con rồi kiểm tra sau.”
“Không cần kiểm tra nữa, ta đã quyết định để hắn làm tằm của ta. Dù thiên phú của hắn bao nhiêu giáp cũng không vấn đề gì.” Linh Lung lạnh nhạt nói.
“Nhưng mà…”
Người đàn ông còn muốn nói gì đó nhưng đã bị Linh Lung ngắt lời: “Không có nhưng nhị gì hết, ta muốn ai làm tằm của ta thì tự ta có thể quyết định.”
Người đàn ông mấp máy môi, không nói gì nữa, đổi sang vẻ mặt tươi cười nói: “Nếu Linh Lung đã quyết định chọn hắn làm tằm thì chắc
chắn không có vấn đề gì rồi, chúng ta đến tế đàn thôi. Dứt lời, người đàn ông đi trước dẫn đường, tiếp tục đi lên trên núi.
Mãi cho đến trước cửa cung điện trên đỉnh núi, người đàn ông mới lên tiếng: “Linh Lung, vi huynh đứng ngoài chờ ngươi. Nếu cần gì thì cứ việc nói nhé.”
“Vậy làm phiền nhị sư huynh chăm sóc đứa bé này giúp ta. Ta rất thích nó, đừng để nó bị bắt nạt.” Linh Lung chỉ vào Bảo Nhi nói.
“Linh Lung yên tâm, chắc chắn sẽ không để cô bé chịu uất ức.” Người đàn ông vội vàng nói.
“Bảo Nhi ở đây đợi cha nhé, đừng nghịch ngợm, biết chưa?” Hàn Sâm đặt Bảo Nhi xuống. Lấy năng lực và tính cách của Bảo Nhi, người đàn ông kia mà có ý đồ gì, còn chưa chắc là ai hại ai đâu.
“Bảo Nhi ngoan lắm nha.” Bảo Nhi ngoan ngoãn gật đầu. Hàn Sâm xoa đầu nàng, sau đó theo Linh Lung đi vào đại điện.
Vào trong đại điện, cửa đại điện tự động đóng lại, Hàn Sâm thấy bên trong không một bóng người, chỉ có một tế đàn, lúc này mới lên tiếng hỏi: “Vị nhị sư huynh kia của ngươi hình như không giống các ngươi cho lắm nhỉ?”
Linh Lung vừa đi về phía tế đàn vừa nói: “Trẻ con trong tộc Thái Thượng được chia thành hai phe từ khi ra đời, một phe tu luyện Thái Thượng Cảm Ứng Thiên của tộc Thái Thượng ta, mà một phe khác lại căn cứ vào sở thích và thiên phú của bản thân tu luyện những thuật gen khác nhau. Ta và Bích Tỉ sư huynh đều tu luyện Thái Thượng Cảm Ứng Thiên, nhị sư huynh Lý Ngọc Chân ở phe còn lại.”
“Sao phải phân chia như vậy?” Hàn Sâm tò mò hỏi.
Thân hình Linh Lung hơi khựng lại, sau đó mới làm như không có chuyện gì xảy ra, nói: “Tu luyện Thái Thượng Cảm Ứng Thiên đều coi nhẹ thất tình lục dục của thế gian, bất lợi cho việc duy trì tộc ta.”
Hàn Sâm hiểu ngay vì sao lại phải phân chia như vậy, hóa ra là để duy trì chủng tộc. Nếu không người tộc Thái Thượng đều không dính khỏi lửa nhân gian, giống như người máy, sao còn có thể sinh nở ra hậu thế kéo dài đến nay.
Ngẩng đầu nhìn sang, phát hiện hình dạng tế đàn hơi quái dị. Giữa tế đài to lớn bày một cái ngọc lô to, trừ nó ra thì không còn món đồ gì khác.
“Nhỏ một giọt máu của ngươi vào Tạo Hóa Lô đi.” Linh Lung nói rồi bèn đưa ngón tay ra trước, nhỏ một giọt máu vào trong.
Hàn Sâm đã nghe được quá trình này từ chỗ Cung chủ Trấn Thiên Cung rồi, cũng không chậm trễ nữa, trực tiếp nhỏ một giọt máu của mình vào cùng.
Sau khi hai giọt máu nhỏ vào ngọc lô, ngọc lô chợt sáng lên, bên trong có hào quang lưu chuyển, giống như cực quang vũ trụ đang cuồn cuộn trào dâng bên trong.
Hàn Sâm tò mò đánh giá ngọc lô. Tuy không nhìn thấy tình hình bên trong nhưng chỉ là khí tức và cực quang phát ra từ ngọc lô cũng đã tràn đầy chí lý vũ trụ huyền ảo.
Theo hào quang lưu động bên trong ngọc lô, dần dần có vầng sáng ngưng tụ trên đồ án phù điêu của ngọc lô, đồ án là một hình tam giác đều.
Ánh sáng rực rỡ trên đồ án tam giác ngày càng rõ ràng lên theo hào quang biến ảo trong lò. Ngược lại, hào quang bên trong lò cũng tắt dần đi, giống như đều đã ngưng tụ vào đồ án tam giác.
Chờ đồ án tam giác đã chói sáng như vầng thái dương, Linh Lung mới mở miệng nói: “Đặt bàn tay ngươi lên mặt đồ án tam giác.”
“Tay nào bây giờ?” Hàn Sâm chớp mắt hỏi. “Tùy ngươi.” Linh Lung nói.
“Nam trái nữ phải, vậy tay trái đi.” Nói rồi, Hàn Sâm bèn đặt tay mình lên mặt đồ án tam giác.
Nhất thời chỉ thấy lòng bàn tay trái bỏng rát như bị bàn ủi chạm vào. Hàn Sâm rụt tay lại theo bản năng, đã thấy vầng sáng trên đồ án tam giác của ngọc lô biến mất, mà lòng bàn tay trái của hắn lại sinh ra một đồ án tam giác, đang sáng lập lòe.
Theo cảm giác nóng bỏng trên tay tản đi, đồ án tam giác cũng dần biến mất, cuối cùng hoàn toàn tan biến.
“Vậy là được rồi à?” Hàn Sâm tò mò nhìn Linh Lung hỏi. “Được rồi.” Linh Lung khẽ gật đầu.
Hàn Sâm biết lúc này Linh Lung chắc cũng đã cảm nhận được tất cả cảm xúc và suy nghĩ của hắn, bảy giác quan đều trong sự cảm ứng của nàng, nhất thời chớp mắt.
Nhưng còn không chờ Hàn Sâm làm ra chuyện gì, Linh Lung đã đỏ mặt quát lên: “Dừng lại.”
“Hóa ra ngươi có thể cảm nhận được suy nghĩ của ta thật.” Hàn Sâm nhìn Linh Lung nói.
Hết chương 2643.
Bạn cần đăng nhập để bình luận