Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Ta
“Thánh Nữ đại nhân, có thể rồi.” Bà lão tộc Hải Yêu đi đến phía trước dãy núi, hành lễ nói với Lam Hải Tâm.
Lam Hải Tâm hơi gật đầu, giao Bảo Nhi cho nữ vệ sĩ tộc Hải Yêu ở bên cạnh, bản thân đi đến trước dãy núi, lấy sợi dây chuyền ở trên cổ xuống.
Sợi dây chuyền đó rất bình thường, nhìn giống như một sợi dây thừng màu đỏ bên trên có một viên đá màu lam rủ xuống, lại không có đính đá óng ánh, cũng không có khí tức đặc biệt.
Nếu như không phải Lam Hải Tâm lấy nó ra trong hoàn cảnh này, nếu chỉ là nhìn thấy ở bên đường, Hàn Sâm hoàn toàn lười khom lưng đi nhặt viên đá bình thường như thế.
Bên trên dãy núi đó, có một khe hở nhỏ hình tam giác, Lam Hải Tâm để hòn đá màu lam đó vào trong khe hở nhỏ, vừa vặn ăn khớp với cái khe hở nhỏ đó, sau đó thì nghe thấy âm thanh ầm ầm từ ngoài dãy núi truyền đến.
Cả ngọn núi nhỏ dưới đáy biển thế dần dần di chuyển, lộ ra một đường hầm tối đen, chỉ có thể nhìn thấy ở cửa đường hầm có bậc thềm đá kéo dài xuống phía dưới, đi xuống nữa chính là một mảnh tối đen như mực cái gì cũng không nhìn thấy được.
Nước biển bị một loại sức mạnh thần bí nào đó ngăn cách ở bên ngoài, không có cách nào vào bên trong đường hầm.
Bà lão của tộc Hải Yêu đã dần dần xuôi theo bậc thềm đá đi vào trong đường hầm, Lam Hải Tâm cũng dẫn theo Bảo Nhi và mọi người của tộc Hải Yêu đi vào bên trong.
Hàn Sâm nhíu mày đi theo bên cạnh Lam Hải Tâm, ánh mắt không ngừng quan sát xung quanh, hắn luôn cảm giác có chút bất an, nhưng mà lại không nói được là có vấn đề gì.
Nhưng trực giác của Hàn Sâm rất chuẩn, ờm, ngoài việc cảm giác bản thân có thể lấy được Thú Hồn linh tinh gì đó có hơi không chuẩn thì những việc khác vẫn chuẩn hết sẩy.
Có thể khiến hắn nảy sinh cảm giác bất an, có lẽ là có nguy hiểm gì đó tồn tại.
Nhưng mà xung quanh lại không nhìn ra có gì dị thường, bậc thềm đá vẫn luôn hướng xuống, giống như là không có điểm cuối vậy, trên người của đoàn người đều phát ra thần quang, nhưng lại chỉ có thể chiếu sáng một khu vực rất nhỏ gần đó, không nhìn thấy được bên dưới rốt cuộc có thứ gì.
Hàn Sâm nhìn bậc thềm đá tối om bên dưới, cảm thấy đoàn người của hắn hầu như đang đi xuống miệng lớn của của quái thú ở Địa Ngục sâu thẳm.
Lily có hơi sợ hãi, đến gần bên cạnh Huyết Kỳ Lân, đi sát tới mức gần như muốn dính lên chân của Hàn Sâm. Bình thường nàng ta vô cùng sợ hãi Huyết Kỳ Lân, sẽ cố gắng hết sức có thể cách xa Huyết Kỳ Lân ra một chút, nhưng mà bây giờ nàng rõ ràng càng sợ hãi bóng tối hơn, chỉ có thể chọn lựa lại gần Huyết Kỳ Lân và Hàn Sâm một chút.
Với tính cách của Hàn Sâm thì đã sớm mở miệng an ủi nàng ta rồi, nhưng mà bây giờ hắn đang đóng vai Bạch Dịch. Với tính cách của Bạch Dịch đương nhiên không thể nói ra những lời mềm mỏng an ủi người khác, vì vậy Hàn Sâm chỉ có thể vờ như không nhìn thấy.
Đoàn người im lặng không lên tiếng đi xuống dưới, cũng không biết là đã đi bao lâu, Hàn Sâm cảm giác ít nhất đã đi khoảng bảy tám giờ đồng hồ rồi, cuối cùng trong bóng tối ở bên dưới, lờ mờ nhìn thấy được một tia ánh sáng.
“Sắp tới rồi!” Bà lão của tộc Hải Yêu hơi tỏ ra vui mừng, bước tiếp tục đi xuống càng nhanh .
Tia ánh sáng bên dưới đó càng ngày càng sáng, sau khi đi được hơn nửa tiếng, Hàn Sâm cuối cùng cũng nhìn thấy rõ cảnh tượng bên trong tia ánh sáng đó, không thể không có chút kinh ngạc.
Đó là một toà cung điện thuỷ tinh, giống như là Thuỷ Tinh Cung trong truyền thuyết thần thoại, cả toà cung điện đều được che phủ bởi một quầng sáng mơ hồ và tầng mây thần bí, như ẩn như hiện khiến người khác nhìn không rõ ràng.
Đợi đám người Hàn Sâm cách gần hơn một xíu nữa, Hàn Sân nhìn thấy bên trên cánh cửa lớn của toàn Thuỷ Tinh Cung đó có treo một tấm biển, bên trên đó lại viết ba chữ “Thuỷ Tinh Cung” thật.
Nhìn thấy toà Thuỷ Tinh Cung đó, cảm giác bất an trong lòng Hàn Sâm lại mãnh liệt hơn vài phần, trái tim hầu như đều kinh hãi một chút.
Cả toà Thuỷ Tinh Cung đều trong suốt, trông giống như vô số thuỷ tinh hợp lại điêu khắc thành, vốn dĩ ánh mắt có lẽ có thể trực tiếp nhìn xuyên qua, nhưng mà vầng sáng bên ngoài Thuỷ Tinh Cung đó mơ hồ, lại có sương mù bồng bềnh, bên trong có ánh sáng rực rỡ chuyển động, khiến người ta không có cách nào nhìn rõ được bên trong có thứ gì.
Nhưng mà dáng vẻ của ánh sáng rực rỡ đó, lại khiến Hàn Sâm trong lòng rét lạnh, ánh sáng rực rỡ đó nhìn thế nào cũng đều có chút giống như ánh sáng trên người của Tinh Bích Thần Loa.
Những thuỷ tinh xây dựng nên Thuỷ Tỉnh Cung đó, cũng có chút tương tự với vỏ ngoài của Tinh Bích Thần Loa.
“Đây chỉ là một sự trùng hợp sao?” Hàn Sâm loáng thoáng cảm thấy đây không phải là trùng hợp đơn giản như thế.
Hiện giờ Hàn Sâm đã có chút do dự, có nên tiếp tục đi xuống nữa không, nếu như Tinh Bích Thần Loa thật sự là dị chủng từ bên trong Thuỷ Tỉnh Cung đi ra, thì hắn không dám đảm bảo bên trong này sẽ không có dị chủng cấp Thần Hoá khác.
Hàn Sâm nhìn Bảo Nhi và Tiểu Hồng Điểu ở trên vai của Bảo Nhi, bọn họ lại không có phản ứng gì đặc biệt, khiến cho Hàn Sâm hơi an tâm một chút.
“Tới lượt ngươi rồi.” Trong lúc suy nghĩ, đội ngũ đã đi đến phía trước cửa lớn của Thuỷ Tỉnh Cung, Lam Hải Tâm dừng lại nhìn Hàn Sâm nói.
Hàn Sâm trong lòng có chút kinh ngạc, không hiểu Lam Hải Tâm có ý gì, nhưng mà lại không thể thể hiện sự hoài nghỉ trong lòng ra.
Thế là Hàn Sâm liền giả vờ do dự nhìn cánh cửa lớn của Thuy Tinh Cung, giống như đang suy nghĩ gì đó, lại vẫn luôn đứng ở nơi đó không có động đậy gì.
“Đầu đã đến nơi này rồi, ngươi còn chần chừ cái gì?” Lẽ nào ngươi ngay cả mẫu thân của chính mình cũng không tin tưởng? Nếu như bà †a không thiết kế cửa lớn của Thuỷ Tinh Cung chỉ có huyết mạch của ngươi mới có thể mở ra, ta cũng sẽ không đồng ý với yêu cầu của bà †a.” Lam Hải Tâm lạnh lùng nhìn chằm chằm Hàn Sâm nói: “Hay là nói sau khi ngươi biết nơi Thuỷ Thần Cung ở, dự định nuốt lời?”
Hết chương 2370.
Bạn cần đăng nhập để bình luận