Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2002. Đảo Trân Thú

Sau trận chiến đó, đệ tử Trấn Thiên Cung đều đang nghị luận xem rốt cuộc Cô Trúc và Hàn Sâm ai mạnh hơn. Ai cũng có lí lẽ của riêng mình nhưng lại không có một đáp án chính xác.
Cô Trúc đã thăng cấp Hầu Tước, Hàn Sâm vẫn là Bá Tước, trong thời gian ngắn cũng không thể lại chiến đấu công bằng một trận. Nhưng biểu hiện của Hàn Sâm trong trận chiến với Cô Trúc đã nhận được sự tôn trọng của các đệ tử Trấn Thiên Cung.
Những phần thi tiếp theo hầu như không có bất kì hồi hộp gì nữa, Hàn Sâm lấy tư thái quét ngang đoạt được hạng nhất của kỳ thi cấp Bá Tước, như mong muốn nhận được slot tiến vào Lang Hoàn Các, lấy được đao pháp Thiên Chi Hạ.
Ngoài ra còn có một viên Phong Hầu Đan và một kiện dị bảo cấp Hầu Tước làm phần thưởng.
Hiện tại tên tuổi Hàn Sâm tựa như mặt trời ban trưa trong Trấn Thiên Cung nhưng Hàn Sâm chẳng hề coi trọng những thứ này, vẫn luôn ở trong nhà nghiên cứu đao pháp Thiên Chi Hạ.
Ngọc Kinh dương dương đắc ý đi đến trước mặt những công tử thiếu gia kia, hả hê nói: “Khế ước ta đã cầm đến rồi, chắc mấy vị cũng đã mang tiền cược đến rồi chứ?”
Một công tử trong đó mỉm cười, vung tay ra lệnh cho người hầu đưa một rương đồ cho Ngọc Kinh, cười nói: “Lần này bọn ta thua tâm phục khẩu phục, xem cũng rất thoải mái, thua cũng đáng, những thứ nên thuộc về ngươi đều ở đây, không thiếu một chút nào.”
“Vậy thì cảm ơn nhé.” Ngọc Kinh đắc ý nhận lấy cái rương, mở ra nhìn thử, cười còn tươi hơn hoa cúc.
Vân Tố Y đã rất nhiều ngày không đi gặp Hàn Sâm, mặc dù biết rõ có kết quả gì nhưng vẫn thường không nhịn được mà nghĩ đến bóng dáng kia, chẳng cách nào xua đi được.
Sau khi Hàn Sâm lấy được đao phổ Thiên Chỉ Hạ, rất nhanh đã bắt tay vào môn đao pháp này. Giống như hắn từng nghĩ, hắn có Dịch Thiên Thuật, Động Huyền Khí Tràng và ý cảnh của ba chữ Trấn Thiên Cung làm cơ sở, học môn đao pháp này là dễ dàng nhất, chỉ vẻn vẹn mấy ngày đã tiến bộ cực kì nhanh chóng.
“Hoá ra trong đao pháp này có chỗ thiếu sót, không phải là Vân Tố Y luyện không đúng.” Sau khi Hàn Sâm luyện đao pháp, rất nhanh đã phát hiện vấn đề thật sự.
Nhưng hắn có ý cảnh của ba chữ Trấn Thiên Cung, lại thêm cả Dịch Thiên Thuật và Động Huyền Kinh, trong tình huống không luyện “Vô Tự Thiên Thư” vẫn có thể dùng một cách khác bù đắp chỗ thiếu sót này, khiến cho đao pháp Thiên Chi Hạ ngày càng hướng tới hoàn mỹ.
“Có bộ đao pháp này, lại dùng thêm Động Huyền Kinh và Dịch Thiên Thuật thì người khác cũng chỉ cho rằng đó là đao pháp Thiên Chi Hạ. Chỉ cần cần thận một chút, có lẽ sẽ không bị Isa nghi ngờ ta chính là Kim Tệ.” Đây cũng là nguyên nhân mà Hàn Sâm muốn môn đao pháp này như vậy.
Nếu không bình thường hắn không thể dùng Động Huyền Kinh và Dịch Thiên Thuật được, trình độ thực chiến sẽ giảm bớt đi nhiều khiến bản thân Hàn Sâm cũng có hơi không quen lắm.
Rất nhiều ngày không nhìn thấy Vân Tố Y, Hàn Sâm cũng không đi tìm nàng, hắn định lần sau khi gặp gỡ lại biểu diễn đao pháp “Thiên Chi Hạ” sau khi chỉnh sửa cho nàng xem thử
Trong lúc đó, hắn có đến bảy tầng Bạch Ngọc lâu một lần nhưng cũng không gặp được Vân Tố Y, Hàn Sâm chỉ hấp thu ngọc khí như mọi ngày, chờ đợi thuật Băng Cơ Ngọc Cốt thăng cấp.
“Người anh em, gần đây vẫn khỏe chứ?” Hàn Sâm đang ngồi trên ghế đá bên cạnh cây cổ thụ xem tài liệu, lại thấy Ngọc Kinh cưỡi toạ kị bay đến.
Hiện tại Ngọc Kinh là bộ dạng nhà giàu mới nổi, Ngọc Tiêu Hạc lúc trước không biết đã đi đâu, thay vào đó cưỡi một con Phi Long hai cánh da màu lục vô cùng uy phong.
Áo giáp trên người cũng đã đổi thành áo giáp dị bảo thu hút sự chú ý của người khác, trên người đeo rất nhiều dị bảo, thoạt nhìn cũng có phần khí thế.
“Vẫn rất tốt, tìm ta có chuyện gì?” Hàn Sâm buông tài liệu trong tay xuống, nhìn Ngọc Kinh hỏi.
“Người anh em à, lần trước chẳng phải ta đã cho ngươi một viên Phong Hầu Đan sao, khi thi cuối kỳ hình như ngươi chưa dùng đúng không?” Ngọc Kinh mỉm cười hỏi.
“Đó là bản thân ngươi nói tặng miễn phí cho ta đấy, lẽ nào còn muốn lấy lại sao?” Hàn Sâm mở miệng nói.
“Tất nhiên rồi, viên Phong Hầu Đan kia đã là của người anh em thì không còn liên quan gì đến ta nữa, sao ta lại có thể đòi lại chứ. Ý của †a là có người muốn tiêu tiền mua Phong Hầu Đan của ngươi. Sau khi ngươi giành hạng nhất, không phải lại được ban thưởng một viên sao, có muốn bán một viên đi không? Giá cả rất tốt đấy.” Ngọc Kinh vội vàng xua tay giải thích.
“Không bán.” Hàn Sâm nói xong một câu, tiếp tục cúi đầu nhìn tài liệu.
Ngọc Kinh chạy đến xem thử, phát hiện Hàn Sâm đang nghiên cứu dị chủng phân bố bên trong Trấn Thiên Cung, mỉm cười nói: “Người anh em, ngươi chuẩn bị đi săn giết dị chủng đúng không? Ta có một nơi tốt muốn giới thiệu, không biết ngươi có hứng thú hay không?”
“Ồ, ngươi nói thử xem.” Hàn Sâm nhìn về phía Ngọc Kinh.
Hắn đã nghiên cứu rất lâu cũng không tìm được nơi nào có thể săn giết được số lượng lớn dị chủng cấp Bá Tước trong thời gian ngắn.
Mỗi nơi đều có một số khuyết điểm, chẳng hạn như dị chủng của đảo Cổ Tiêu phân bố quá phân tán, rất khó tìm được một đàn dị chủng cấp Bá Tước. Mà dị chủng của Động Huyền Nguyên xuất thần nhập quỷ, bình thường đều chỉ có thể đợi bọn nó dâng đến cửa.
Những nơi khác cũng có những khuyết điểm riêng, không có lượng lớn dị chủng cấp Bá Tước tồn tại.
“Ngươi xem những tài liệu này đều là tài nguyên mà đệ tử Trấn Thiên Cung cùng hưởng, đồ tốt chắc chắn khá ít. Ta biết có một hòn đảo tư nhân, phía trên có rất nhiều dị chủng hi hữu hiếm thấy, hơn nữa đa phần đều là cấp Bá Tước.” Ngọc Kinh vội vàng nói.
“Nếu đã là nơi tư nhân thì làm sao ta có thể đi vào được chứ?” Hàn Sâm hỏi.
Ngọc Kinh cười hì hì: “Nếu như là trước kia thì chắc chắn là không thể tiến vào được. Nhưng mà hiện tại đã khác, ngươi là Hàn Sâm đấy, hiện †ại danh tiếng của người anh em đây, trong Trấn Thiên Cung ai mà không biết ai mà không hay chứ? Danh hiệu Đao Kiếm Song Tuyệt đó không phải là nói đùa đâu.”
“Ấy từ từ, ta có danh hiệu Đao Kiếm Song Tuyệt khi nào vậy?” Hàn Sâm cảm thấy danh hiệu này có hơi quê mùa.
“Không phải, ngươi không phải là Đao Kiếm Song Tuyệt.” Ngọc Kinh nói.
Hàn Sâm nhìn Ngọc Kinh không nói gì, biết tên này chắc chắn vẫn còn đoạn sau.
Ngọc Kinh thấy Hàn Sâm không tiếp lời hắn, chỉ đành ho khan một tiếng, tự mình nói tiếp: “Ngươi và Cô Trúc cùng nhau mới gọi là Đao Kiếm Song Tuyệt. Địa vị của Cô Trúc ở Trấn Thiên Cung ngươi cũng biết đấy, đệ tử Trấn Thiên Cung có thể đặt một ngoại tộc như ngươi ngang hàng với Cô Trúc là biết tiếng tăm hiện tại của ngươi cao cỡ nào
rồi. “Vậy ta là Đao Tuyệt hay là Kiếm Tuyệt?” Hàn Sâm cười nói.
“Đều không phải, đao kiếm không tách ra, ngươi và Cô Trúc chính là Đao Kiếm Song Tuyệt, không phân Đao Tuyệt hay là Kiếm Tuyệt gì cả.” Ngọc Kinh dứt lời chợt đổi giọng, nói: “Hòn đảo ta nói kia tên là đảo Trân Thú, là hòn đảo đứng tên Nhị Tịch trưởng lão, được hắn coi như trân bảo, ngay cả đệ tử môn hạ của hắn bình thường cũng không được phép tiến vào, chỉ có hậu duệ có quan hệ huyết thống mới có thể tiến vào trong đó săn giết dị chủng. Nhị Tịch trưởng lão có một cậu con trai tên là Thạch Bi Phong, vô cùng ngưỡng mộ ngươi, hi vọng có thể mời ngươi cùng đến Đảo Trân Thú săn giết dị chủng.”
“Còn có loại chuyện tốt này sao?” Hàn Sâm có hơi không tin nhìn Ngọc Kinh.
“Đương nhiên rồi, có một điều kiện nho nhỏ thôi, hắn muốn mời ngươi giúp hắn đi bắt một con dị chủng.” Cuối cùng Ngọc Kinh cũng nói ra mục đích của chuyến đi này.
Đảo Trân Thú là một nơi khá kì diệu trong Trấn Thiên Cung, nhìn như chỉ có một hòn đảo, nhưng những quý tộc tước vị khác nhau đi vào trong đó sẽ bị truyền tống đến những vị trí khác nhau, giống như căn bản không nằm trên cùng một hòn đảo.
Chỉ có quý tộc cùng cấp bậc tiến vào trong đó mới sẽ xuất hiện ở cùng một nơi.
Thạch Bi Phong có lòng muốn bắt một con dị chủng cấp Bá Tước làm vật cưỡi nhưng dị chủng cấp Bá Tước kia không giống bình thường, hắn đã tổ chức nhân thủ đi mấy lần đều không thể thuận lợi, cho nên mới nghĩ đến mời Hàn Sâm ra tay.
Hết chương 2002.
Bạn cần đăng nhập để bình luận