Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1005: Ba Năm

Bị vây ở trong hẻm núi, Hàn Sâm thật sự không có chuyện gì để làm, mỗi ngày ngoại trừ trêu chọc Bảo Nhi, tâm sự cùng Kinh Cức Bá Tước, cơ hồ tất cả thời gian đều dùng để tu luyện Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh rồi.
Cũng có lẽ là bởi vì ăn quá nhiều trái cây, mặc dù tố chất thân thể của hắn không hề gia tăng, nhưng mà tốc độ tu luyện Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh lại tựa hồ như nhanh hơn rất nhiều, không có vài ngày đã mở ra được một đạo khóa gen.
Chỉ là để cho Hàn Sâm cảm thấy kỳ quái chính là, tiến độ hắn tu luyện Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh rất nhanh, nhưng mà tu luyện Động Huyền Kinh lại không có hiệu quả như vậy, tiến độ vẫn rất chậm chạp.
Cho nên Hàn Sâm đành phải tạm thời ngừng tu luyện Động Huyền Kinh, đổi thành toàn lực tu luyện Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh.
Hàn Sâm ngoại trừ tiếp tục tu luyện ra, bây giờ không có chuyện gì khác có thể làm.
Dưới sự nhàm chán cùng cực, Hàn Sâm móc những khí cụ to lớn đó ra lau sạch sẽ, muốn nhìn một chút xem có thể từ phía trên tìm ra một chút manh mối hay không.
Nhưng mà phía trên phần lớn khí cụ liền một dấu hiệu cũng không có, chớ đừng nói chi là các loại văn tự đầu mối.
Vẫn là dưới tình huống ngẫu nhiên, Hàn Sâm phát hiện ra một khối bia đá gãy, toàn bộ tấm bia đá kia vốn là bị chôn ở dưới bùn đất bên trong hẻm núi.
Có một con khỉ vào lúc đào hầm đi tiểu, đào lộ ra một góc tấm bia đá kia, trong lúc vô tình Hàn Sâm nhìn thấy, mới đào nó lên.
Tấm bia đá rộng vài chục thước, cao không đến có 2m, bên trên có cổ vận thần bí dập dờn, sau khi Hàn Sâm quan sát tỉ mỉ, phát hiện bên trên chỉ có một chữ “Khấu” tàn khuyết, mà chữ này lại là cổ văn của nhân loại.
May mắn là Hàn Sâm vì tu luyện Động Huyền Kinh, ở phương diện cổ văn đã bỏ ra rất nhiều công phu, nếu không thật đúng là cũng không nhận ra chữ cổ này.
- Trên tấm bia đá này vậy mà có khắc cổ văn của nhân loại, chẳng lẽ những vật này đều do nhân loại chế tạo ra? Điều đó không có khả năng đi?
Hàn Sâm khiếp sợ khó có thể nói thành lời.
Mà ở trên chữ “Khấu” kia, Hàn Sâm còn nhìn thấy một vết máu, giống như là máu tươi vẩy ở phía trên mà hình thành, bên trên tản ra vẻ bi thương khó tả.
Tấm bia đá không biết là bị cái gì chặt đứt, chỗ đứt gãy rất trơn nhẵn, giống như là bị lưỡi dao sắc bén chém đứt, cũng không biết là đại năng hạng gì mới có thể chặt đứt tấm bia đá này, dùng lực lượng của Hàn Sâm, liền lưu lại một dấu vết ở bên trên tấm bia đá này đều khó có khả năng.
Trừ chuyện đó ra, Hàn Sâm không còn có phát hiện nào khác, ngoại trừ tấm bia đá đứt gãy này, trong hẻm núi không còn dụng cụ nào khác mà bên trên có văn tự, hơn nữa cũng không tìm được những bộ phận khác của tàn bia.
Hàn Sâm cùng một bầy khỉ bị vây ở bên trong hẻm núi quỷ dị này, căn bản không phân rõ thời gian, hẻm núi không có mặt trăng mặt trời, cũng không có đêm ngày, căn bản không biết đã trải qua bao lâu.
Tu vi của Hàn Sâm tăng trưởng rất nhanh, Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh một lần lại một lần đột phá, dưới tình huống tố chất thân thể của hắn chỉ có 1500, đều đã luyện thành đệ lục trọng, đã mở ra sáu đạo khóa gen.
Mà hắn ăn nhiều trái cây như vậy, gen bổn mạng cũng gia tăng trên phạm vi lớn, sau khi một mực gia tăng tới 900 điểm, liền khó có thể tiếp tục gia tăng nữa.
Mặc kệ là hắn ăn loại trái cây khác, hay là ăn càng nhiều cùng một loại trái cây cũng giống nhau, ngay cả một điểm gen bổn mạng cũng không tăng thêm nữa, tựa hồ như đã đến bình cảnh.
Mà ngay cả Dị Linh cấp quý tộc như Kinh Cức Bá Tước, sau khi ăn nhiều những trái cây đó, vậy mà cũng mở ra chín đạo khóa gen, chuyện này thực sự là vô cùng không thể tưởng tượng nổi.
Những con khỉ màu xanh nhạt đó cũng đều mở ra rất nhiều khóa gen, trở nên vô cùng khủng bố.
Nhưng bởi vì ở chung trong thời gian dài, Hàn Sâm đã sớm thân quen với chúng, cũng không phát sinh tranh đấu lần nữa.
Mặc dù ở chỗ này khó có thể phân biệt ngày đêm, nhưng mà Hàn Sâm ước chừng thời gian, mỗi qua khoảng hai mươi tư tiếng, sẽ hoa hạ một đạo dấu vết.
Mặc dù không có khả năng chính xác giống như đồng hồ, nhưng cũng sẽ không kém quá nhiều.
Dựa theo suy đoán của Hàn Sâm, thời gian nhoáng cái đã qua ba năm, hắn và Bảo Nhi bị vây ở chỗ này trọn vẹn ba năm, mà Hàn Sâm ở trong ba năm này, đã luyện Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh đến đệ cửu trọng.
Giống như trạng thái Siêu Cấp Đế Linh kia, tương tự là mở ra chín đạo khóa gen, sau đó tiếp tục không còn tiến triển gì nữa.
Nhưng mà tiến độ như vậy đã đủ để cho Hàn Sâm vui mừng, dù sao tố chất thân thể của hắn cũng không gia tăng, vẫn là 1500 như lúc đầu, thần gen huyết và siêu cấp thần gen cũng không gia tăng, dùng tố chất thân thể như vậy, vậy mà có thể mở ra chín đạo khóa gen, thành tựu như vậy, ở trong nhân loại quả thực có thể nói là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả.
Đáng tiếc là bởi vì thân thể của hắn quá yếu, đừng nói là mở ra chín đạo khóa gen, coi như là sau khi mở ra đạo khóa gen thứ bảy, Hàn Sâm cũng không chống đỡ được bao nhiêu thời gian.
Ngược lại là trạng thái Siêu Cấp Đế Linh cũng không bị độ mạnh yếu của thân thể hắn ảnh hưởng, mỗi khi mở ra một đạo khóa gen, thời gian duy trì liền gia tăng thêm một chút, hôm nay sau khi đã mở ra chín đạo khóa gen, Hàn Sâm đã có thể ở trong trạng thái Siêu Cấp Đế Linh liên tục bảo trì trong thời gian một tiếng.
Chỉ là sau một giờ, Hàn Sâm lại cần phải nghỉ ngơi ít nhất một tuần lễ, thân thể mới có thể hoàn toàn khôi phục, mới có thể một lần nữa mở ra trạng thái Siêu Cấp Đế Linh.
Thời gian ba năm đi qua, Bảo Nhi lại không hề lớn thêm một chút nào, vẫn còn là bộ dáng của một đứa con nít, cũng không biết là cô bé không có cách nào lớn lên, hay là chu kỳ sinh trưởng khác với nhân loại.
Ngày hôm nay, Hàn Sâm vẫn giống như mọi ngày, đi một vòng vòng quanh hẻm núi, đây là thói quen mà Hàn Sâm bảo trì trong ba năm qua, hắn cách mỗi khoảng 24h sẽ đi một vòng, nhìn xem hẻm núi sẽ có biến hóa mới gì hay không.
Thế nhưng mà ba năm đã qua đi, Hàn Sâm cũng thất vọng đủ ba năm, hẻm núi này không có bất kỳ biến hóa nào, ngoại trừ những trái cây bị bọn họ sắp ăn hết sạch ra, cả hẻm núi giống như là một cái ao nước tù đọng, liền thời gian đều không lưu lại bất cứ dấu vết gì ở trong thung lũng này.
Nếu như lại không ra được nữa, Hàn Sâm đoán chừng hắn và những con khỉ kia sẽ phải tự giết lẫn nhau.
Nhưng mà hôm nay lúc Hàn Sâm đi tới chỗ lúc trước hắn tiến vào trong hẻm núi, lại đột nhiên ngẩn người ra.
Một giây sau, nước mắt của Hàn Sâm đều sắp chảy xuống, trên vách núi đá một mực bằng phẳng trong ba năm qua, vậy mà xuất hiện một hang núi, giống như đúc hang động trong trí nhớ của hắn, liền vị trí cũng giống nhau, chính là hang động lúc hắn đi vào kia.
- Ba năm. . . ba năm rồi. . . rốt cục để cho chúng ta đợi được. . . Bảo Nhi. . .mMau tới đây. . . chúng ta tự do rồi. . .
Hàn Sâm giống như là nổi điên la to, mau chóng chạy tới chỗ Bảo Nhi, ôm lấy Bảo Nhi hướng sơn động bên kia chạy, sợ hang núi kia lại đột nhiên biến mất.
Hàn Sâm vừa thu hồi bọn Kinh Cức Bá Tước vào trong Hồn Hải, vừa hướng về phía đàn khỉ bốn phía kêu to:
- Có đường ra. . . đi mau. . .
Hắn cũng không quan tâm xem những con khỉ kia có nghe hiểu hay không, dù sao cũng là vừa chạy vừa kêu to, dưới chân lại không ngừng chút nào, bằng tốc độ nhanh nhất xông vào trong sơn động, sau đó một mực dốc sức liều mạng chạy tới phía trước.
Ầm ầm!
Khi Hàn Sâm nghe được tiếng thác nước ầm ầm kia, lúc nhìn thấy ánh sáng phía trước, kích động tới mức nước mắt tuôn đầy mặt.
Mặc dù ở nơi này ba năm, để cho thực lực của hắn đột nhiên tăng mạnh, nhưng mà dù sao hắn cũng là một con người a, ở trong hẻm núi cơ hồ giống như là ngồi tù, bây giờ có loại cảm giác như là tử tù lại một lần nữa lấy lại tự do, trong tế bào toàn thân cao thấp đều tựa hồ như có lực lượng tự do đang lao nhanh, khiến cho hắn thoải mái cơ hồ muốn rên rỉ thành tiếng.
Không chút do dự lao ra ngoài thác nước, ôm Bảo Nhi bay lên không trung, phiền muộn tích súc đã lâu từ trong lồng ngực bộc phát ra, hóa thành một tiếng thét dài thẳng vào vân tiêu.
- Hàn Sâm ta đã trở về. . . ha ha. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận