Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3025. Ta đã trở lại

“Tần Tu mạnh thì đã sao, và rồi hắn vẫn là người bị thế giới này vứt bỏ thôi, dù hắn có cố gắng thế nào cũng chẳng thể được thế giới này chấp nhận. Ta không giống vậy, ta không những có lực lượng của hắn mà còn có cả gen Thần Linh, là chúa tể của thế giới này, toàn bộ vũ trụ sẽ trở thành trợ lực của ta…”
Như đáp lại lời Tân Lam, dường như toàn bộ đại vũ trụ đều xuất hiện sự cộng hưởng với Thần Thánh chi tích, vô số lực lượng kỳ lạ trong không trung đều hướng về Thần Thánh chỉ tích khiến cho lực lượng trên người Tần Lam và nó ngày càng lớn mạnh, gần như sắp đột phá đến chân trời.
Khí thế của Tiểu Hoa vốn đáng sợ, nhưng khi so sánh với Tần Lam lại bị lép vế, thật giống như sự chênh lệch giữa người bình thường và một người vĩ đại.
Sắc mặt Tiểu Hoa nặng nề nhưng không có ý chùn bước, hai ngọn lửa trắng đen cháy cao ngất trời thể hiện ý chí chiến đấu điên cuồng, chĩa thẳng về phía uy áp của thiên địa đáng sợ kia.
“Chết đi!” Cuối cùng Thần Thánh chỉ tích trong tay Tân Lam đã chuyển động, đâm vào tim của Tiểu Hoa như một thanh kiếm.
Tiểu Hoa muốn giơ tay lên đỡ nhưng lại bất ngờ phát hiện cơ thể như bị cả thế giới đông cứng lại không thể nào nhúc nhích.
Chuyện chỉ diễn ra trong chớp mắt, hoàn toàn không cho Tiểu Hoa thời gian phản ứng lần thứ hai, chuôi Thần Thánh chỉ tích đã đâm vào ngực hắn, đến áo giáp của Thánh Chủ cũng chẳng thể ngăn nổi nó và bị nó đâm xuyên qua.
“Chuyện nên đến rốt cuộc cũng đến.” Trong rừng sâu vạn dặm, ông lão bói toán nhắm mắt và thở dài một tiếng.
“Cuối cùng… Sắp bắt đầu…” Lão Miêu đứng trước Thánh điện đầy vẻ hưng phấn.
Khuôn mặt Tần Lam đầy dữ tợn và điên cuồng, hắn phấn khích nắm thanh Thần Thánh chỉ tích và cười †o: “Áo giáp của Tần Tu thì sao? Người kế thừa do Tần Tu chọn thì thế nào? Từ trước tới giờ Tần Tu vẫn †hua kém Tần Lam ta, ta mới thật sự là người có thể vượt qua Tần Tu…”
Lời nói điên cuồng của Tần Lam vẫn chưa dứt thì vẻ mặt hắn bỗng biến đổi dữ dội, một giây sau nụ cười điên cuồng trên mặt hắn biến thành hoảng sợ.
Tần Lam kêu to kinh hoàng như muốn thả Thần Thánh chỉ tích trong tay ra, nhưng lại như tiếp xúc với điện vậy, không thể ném nó đi.
Lúc này, lực lượng trên người Tần Lam lại chảy vào Thần Thánh chi tích một cách kỳ lạ, mà Thần Thánh chi tích đang đâm vào ngực Tiểu Hoa lại như bị hòa tan hóa thành một chất lỏng màu lam chảy vào trong cơ thể hắn.
“Không… Không thể nào…” Khuôn mặt Tần Lam vặn vẹo đến cực điểm, có cả không cam lòng, tuyệt vọng, sợ hãi, bất lực, oán độc và thù hận.Nhưng dù hắn đang nghĩ gì cũng chẳng thể thoát khỏi Thần Thánh chi tích, hơn nữa sức sống bên trong cơ thể đang chảy cuồn cuộn tràn vào Thần Thánh chỉ tích không ngừng khiến cho hắn nhanh chóng già đi.
Khuôn mặt vốn dĩ trẻ trung đẹp trai lại biến thành già nua yếu ớt trong tích tắc, đến cả mái tóc cũng chuyển sang màu bạc.
Nữ thần Kshana biến sắc, tập trung thần lực Thời Gian vào trâm cài tóc trong tay và muốn đâm vào Tiểu Hoa, nhưng khi Thần lực Thời Gian còn cách Hàn Tiểu Hoa và Tần Lam rất xa thì dường như rơi vào giữa không gian vô tận, làm sao cũng không thể khiến nó đến gần hơn.
Các tộc trong đại vũ trụ hoảng sợ nhìn Tần Lam nhanh chóng già yếu, †ừ một cao thủ vô địch thoáng chốc đã biến thành một lão già tóc bạc sắp hấp hối, sức sống trên cơ thể yếu đến mức gần như không cảm nhận được.
“Bịch!”
Cuối cùng Tần Lam cũng thoát khỏi Thần Thánh chỉ tích, cả người ngã trên mặt đất, đáng tiếc hiện giờ hắn đã già yếu đến mức không thể bò dậy nổi, chỉ có thể dùng đôi mắt già cỗi nhìn chăm chú vào Hàn Tiểu Hoa.
Thần Thánh chỉ tích đã hoàn toàn hóa thành chất lỏng và tiến vào trong cơ thể của Tiểu Hoa, vết rách trên áo giáp đã tự động khép lại. Ngoài hai ngọn lửa đen trắng thì trong cơ thể của Tiểu Hoa còn đang có một luồng lực lượng màu lam chảy xuôi, nhanh chóng dung hợp với cơ thể của hắn.
Áo giáp ấy như bị nhuộm bằng Lam Huyết, trên áo giáp màu trắng bắt đầu xuất hiện một ít hoa văn màu lam kỳ lạ.
“Âm!”
Một đôi cánh màu lam trong suốt giương rộng phía sau lưng, từ từ kéo dài đến tận hư không, dường như sát cánh cùng với hư không vũ trụ.
Lúc ngày đôi mắt của Tiểu Hoa đã biến thành màu xanh tối, sát ý nồng đậm trong mắt từ từ vơi đi khiến hắn bình tĩnh lại, hình như còn mỉm cười dịu dàng.
“Ngươi… Ngươi là… Ngươi là… Khụ khụ…” Tần Lam hấp hối, toàn bộ cơ thể đều run rẩy kịch liệt, hai mắt trợn cực kỳ to như phát hiện chuyện nào đó rất đáng sợ, nhưng hắn không thể nói được nữa.
“Vất vả cho ngươi, sứ mệnh của ngươi đã hoàn thành, ngươi đã làm rất tốt” Tiểu Hoa dịu dàng nhìn Tần Lam và nói như một trưởng bối đang khen ngợi một tiểu bối.
“Không thể nào… Không thể nào… Ta không thể nào…” Hình như Tần Lam đã hiểu ra điều gì, nhất thời trong lòng có muôn vàn cảm xúc dấy lên, hắn cố gặng gượng chống cơ thể già yếu què quặt bò dậy.
Hắn muốn nhào tới Tiểu Hoa, nhưng vừa đi được hai bước thì đã ngã nhào ra đất, trợn mắt nhìn Tiểu Hoa với vẻ oán hận và tuyệt vọng. Hai tay hắn cố gắp muốn chạm vào Tiểu Hoa nhưng cuối cùng lại vô lực rũ xuống, hai mắt trừng thật to, chết không nhắm mắt.
ư”
“Đứa bé đáng thương của ta, sao ngươi lại phải thế.” Tiểu Hoa than thở một tiếng nhưng lại không nhìn Tần Lam, hắn chuyển tầm nhìn về phía Thần Điện Gen.
Ở bên trong cung của điện Huyết Mệnh Giáo, Nhân Đế đứng lên khỏi bảo tọa, vẻ mặt quái dị lên tiếng: “Tân Tu thật sự không chết, Tân Lam kia đã chết oan uổng rồi, hắn tự cho mình đã thoát khỏi sự khống chế của Tần Tu, tiêu diệt Thánh vực, không ngờ Tần Tu đã cố ý chuẩn bị trước. Nếu không phải hắn tiến vào Thần Điện Gen để dung hợp gen Thần Linh và đúc ra Thần Thánh chỉ tích thì sao Tần Tu có thể chân chính lột xác hoàn toàn, không còn bị đại vũ trụ bài xích nữa… Ai có thể ngờ được kẻ phản bội lớn nhất của Thánh vực chính là chìa khóa để Tần Tu sống lại. Trước mắt Tần Tu đã có thể mượn xác hồi sinh và sở hữu thể xác lớn mạnh, lại không bị đại vũ trụ bài xích, thậm chí còn có thể có được đặc quyền của đại vũ trụ giống như những Thần Linh kia… Hay cho một tên Tần Tu… Tính toán thật ác độc…”
“Thần… Tần Tu ta đã trở lại..” Tiểu Hoa mỉm cười dịu dàng nhìn Thần Điện Gen, hắn mỉm cười và bước từng bước đến đó.
Nữ thần Kshana vừa muốn ra tay thì nghe một tiếng “ầm “ thật lớn, cổng Thần Điện Gen mở ra, một bàn tay đè bả vai nàng để ngăn cản nàng xông ra.
“Thần… Đại nhân…” Nữ thần Kshana quay đầu vừa thấy người đè bả vai nàng là ai thì lập tức cung kính hành lễ.
“Lui ra đi, trở vê Thần miếu của ngươi.” Thần võ bả vai nữ thần Kshana, mỉm cười nói. Nữ thần Kshana cung kính hành lễ, lui về trong Thần miếu Kshana.
Các tộc trong đại vũ trụ thấy bóng dáng kia là một người con gái, trên
cơ thể không hề có chút khí tức lực lượng nào, chẳng hiểu tại sao lại
khiến nữ thần Kshana cung kính đến vậy.
Cô Trúc nhìn thấy cô gái kia thì giật mình, la lên thất thanh: “Uyển Nhi!” Hết chương 3025.
g 3026. Thà gánh chịu muôn vàn tội nghiệt nhưng quyết không l
Cô Trúc rút kiếm xông lên, muốn bay vào không trung.
Thế nhưng hắn bỗng thấy không gian xung quanh dao động, một kết giới to lớn vây kín hắn lại. Cô Trúc vung một kiếm chém lên kết giới nhưng chỉ thấy ánh sáng lóe lên, một kiếm đó hoàn toàn không phá được kết giới.
“Sư tôn, ngươi thả ta ra, ta nhất định phải mang Uyển Nhi trở về.” Cô Trúc nói với ánh mắt kiên định.
“Vạn vật đều bắt đầu từ hư vô và về với hư vô, nếu ngươi có thể lĩnh hội được ý nghĩa chân chính của Vô Tự Thiên Thư thì ngươi sẽ mở được kết giới.” Âm thanh của Cung chủ Trấn Thiên Cung truyền vào trong kết giới.
“Uyển Nhi!” Cô Trúc lòng nóng như lửa đốt, chém từng nhát vào kết giới, nhưng hình như kết giới có thể hấp thụ tất cả lực lượng vậy, kiếm lực mạnh mẽ của Cô Trúc hoàn toàn chẳng thể làm ảnh hưởng đến sự tồn tại của nó.
Trước Thần Điện Gen, Tần Tu nhìn Thần bằng ánh mắt bình tĩnh, trong mắt hắn bề ngoài và thể xác không hề quan trọng, thứ mà hắn thấy được đó chính là Thần.
“Thần, lần trước ta thất bại là do bị thế giới này bài xích, hiện giờ cơ thể của ta đã được sự chấp nhận của thế giới này, ta đã đứng cùng điểm xuất phát với ngươi, đã đến lúc phải kết thúc rồi.” Tân Tu nói bằng giọng lạnh nhạt.
Thần đứng trước Thần Điện Gen, nhìn Tần Tu với vẻ bình tĩnh: “Ngươi đã bại rồi”
“Ồ, vậy ta muốn hỏi thử xem ta đã thua ở chỗ nào?” Tần Tu nhìn Thần nói với vẻ hứng thú.
Thần mỉm cười và nói: “Ta vẫn còn nhớ Thánh Chủ Tần Tu kiêu ngạo đã từng nói cho dù phải đối địch với cả thế giới thì hắn vẫn phải tạo ra một vùng đất trời. Nhưng hôm nay ngươi lại lựa chọn khuất phục trước thế giới này, cho dù ngươi có thể đánh bại ta thì ngươi cũng đã từng thất bại”
Tần Tu nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, ta đã từng thất bại. Vốn ta muốn dựa vào gen ban đầu để chế tạo ra một loại gen có thể vượt qua Thần, để ta có thể đứng trên đỉnh cao thế giới, nhưng cuối cùng ta vẫn thất bại. Chuyện đó hoàn toàn vô vọng, cho nên ta chỉ đành lấy lui làm tiến, tự lấy thân mình dung hợp với gen của Thần, biến cơ thể thành nửa người nửa Thần, chẳng những có thể giữ lại lực lượng của bản thân mà còn được thế giới này tiếp nhận.”
Nói đến đây, ánh mắt của Tần Tu không hề dao động, hắn vẫn nói đầy kiên định: “Nhưng những thứ này không hề quan trọng, cho dù ta phải dùng hết mọi thủ đoạn mà mọi người khinh bỉ, cho dù không từ bất cứ thủ đoạn nào bị vạn vật phỉ nhổ, dù thân này đã bại nhưng cũng chẳng sao. Chỉ cần có thể hoàn thành tâm nguyện của ta, dù tan thành mây khói ta cũng không hối tiếc.”
“Wì lợi ích của bản thân mà khiến vạn vật phải nếm khổ ải, nó thật sự đáng giá sao?” Thần hỏi.
“Ta tình nguyện gánh chịu muôn vàn tội nghiệp trên thân, nhưng lòng †a tuyệt không thay đổi.” Tâm Tần Tu cứng như sắt đá, chẳng thể dao động, hắn bước từng bước đến Thần Điện Gen.
Theo bước chân của hắn, toàn bộ sức ép khắp đất trời như đều hướng đến Thần Cung, trên Thần Cung bất tử lại xuất hiện vô số vết nứt.
Thần miếu dưới đáy bị nứt đầu tiên, một ít Thần miếu khá nhỏ đã văng ra khỏi Thần Cung.
“Thần Cung đã bắt đầu sụp đổ, không hổ là Thánh Chủ Tần Tu.” Nhân Đế nhìn vào không trung, trong mắt đầy vẻ hưng phấn.
“Tiên đoán của Hàn Kính Chi sắp biến thành sự thật rồi.” Cô gái mặc đồ đỏ cũng hưng phấn đến mức giọng nói run run.
Thấy Tần Tu đang bước từng bước đến Thần Điện Gen, mà Thần Cung dưới chân hắn đang không ngừng rạn nứt, từng vết nứt như những con rồng lớn xé nát Thần Cung khiến nó liên tục sụp đổ, giống hệt như ngày tận thế.
Thần đứng trước cửa Thần Điện Gen nhưng không hề nhúc nhích, trên người tỏa ra vầng sáng thần thánh trang nghiêm để chống lại lực lượng của Tần Tu.
Nhưng sức của Thần chẳng thể ngăn cản được bước chân hắn, chỉ có thể khiến hắn chậm bước hơn mà thôi.
Tần Tu vừa đi vừa nói: “Trong thế giới này, người đáng giá để ta khâm phục không nhiều, ngươi là một trong số đó. Nhưng đáng tiếc ngươi lại bị quy tắc trói buộc, mà ta lại ở ngoài những quy tắc đó, tự do tự tại không bị trói buộc. Cao thấp thắng bại đã được phân ra từ lâu, hôm nay cho dù là ngươi cũng chỉ có thể thất bại mà thôi.”
Thần Cung sụp đổ, nhưng Thần vẫn bình tĩnh như trước: “Ta không cho là vậy, không gì có thể tự sinh ra, đều phải có quy tắc hạn chế. Nếu không có thì mọi thứ sẽ không thể tồn tại, ta và ngươi cũng thế. Ý trời đã định, không thể cưỡng cầu quá mức.”
“Đạo trời bất công, cần thứ đó có ích gì? Nếu như thế giới này thật sự cần có quy tắc vậy thì hãy để ta định nghĩa lại quy tắc này đi.” Thần quang trong mắt Tần Tu tỏa sáng, hai ngọn lửa đen trắng trên người càng cháy rực hơn, hoa văn màu xanh trên áo giáp cũng lóe ra ánh sáng màu xanh quỷ dị, như thể nó là một vật sống.
“Âm ầm!”
Dưới sức ép của Tần Tu, vết nứt trên Thần Cung ngày càng nhiều. Mặc dù Thần đã cố hết sức bảo vệ Thần Điện Gen nhưng lực lượng của hắn chẳng có mấy tác dụng với Tần Tu, dưới uy áp của Tần Tu, khóe miệng của hắn đã tràn ra máu tươi.
“Thần thể của ngươi bị quy tắc hạn chế không thể đánh một trận với †a, chỉ có thể mượn thân xác giáng thế, nhưng cơ thể này của ngươi quá yếu ớt. Có lẽ ngươi lựa chọn nàng nhất định có âm mưu nào đó, chi bằng hãy nói ta nghe thử xem.” Tần Tu vừa ép sát vừa nói.
“Nàng tên là Uyển Nhi.” Thần nói. Vừa nghe thấy cái tên này, người Tần Tu run lên.
Bước chân hắn dừng lại trong nháy mắt, trong ánh mắt hắn thoáng hiện lên vẻ phức tạp.
Nhưng chỉ trong tích tắc, ánh mắt Tần Tu lại khôi phục vẻ trong suốt, hắn nhìn Thần và nói: “Uyển Nhi này không phải là Uyển Nhi kia, nếu ngươi nghĩ lợi dụng nàng là có thể ngăn cản ta thì ngươi đã sai rồi.”
Dứt lời, Tân Tu lại nặng nề bước về phía trước. Khí tràng của hắn va chạm với Thần khiến Thần Cung sụp đổ nhanh hơn, hàng loạt Thần miếu không ngừng rơi ra trôi nổi trong không trung.
Toàn bộ Thần Cung đã sắp tan rã, hầu hết các Thần miếu ở phía dưới đã bắt đầu sụp đổ.
“Không, ta chỉ nói với ngươi, trên thế giới này không chỉ có ngươi mới có người thân.” Thần nói.
“Vậy thì đã sao? Cho dù thế gian này vô số sinh linh, nhưng đối với ta chỉ có duy nhất một người mà thôi.” Ý của Tần Tu đã quyết, hắn bước từng bước chèn ép đi đến Thần Điện Gen.
Thần Điện Gen vốn vững tựa thái sơn nay lại bắt đầu rung lắc, hàng vạn tộc đăng bên trong Thần điện phóng ra ánh sáng rực rỡ để trợ giúp cho Thần đối kháng với lực lượng của Tần Tu.
“Âm ầm!”
Đất trời thay đổi kịch liệt, một Thần miếu cấp Hủy Diệt trong Thần Cung bị văng ra ngoài, bay vào trong hư không.
Lúc này, chư thiên vạn tộc cũng hoảng sợ, ở khắp mọi nơi trong vũ trụ đều xảy ra tai nạn nghiêm trọng cùng lúc với sự sụp đổ của Thần Cung.
Lũ lụt dữ dội, núi lửa phun trào, giông bão tàn sát trong không trung, những dòng chảy loạn lạc khắp nơi, y hệt như ngày tận thế.
Trên tinh cầu Lãnh Ngưng, hai mắt Hàn Sâm hừng hực như lửa cháy, người hắn run rẩy không ngừng.
Hắn có thể cảm giác được Tiểu Hoa vẫn còn tồn tại ở bên trong cái áo giáp đó, nhưng bị lực lượng của Tần Tu áp chế, giống như Thần phụ thể của Uyển Nhi vậy, về bản chất thì vẫn là Tiểu Hoa nhưng lại bị lực lượng từ bên ngoài chiếm cứ.
Chỉ cần đuổi được nguồn lực lượng kia đi là hắn sẽ cứu được Tiểu Hoa, nhưng Hàn Sâm vẫn mãi không lĩnh ngộ được bất động tuyệt đối, chẳng thể khống chế nổi sức mạnh Lam Huyết bên trong cơ thể mình.
“Không thể chờ được nữa, mặc dù trước mắt Tiểu Hoa chỉ bị áp chế, nhưng lực lượng của Tần Tu ngày càng mạnh, Tiểu Hoa có thể sẽ bị sa vào hoàn toàn…” Hàn Sâm biết bản thân chẳng còn thời gian, chỉ đành mạo hiểm đánh một trận, hắn vận chuyển Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh, nháy mắt đã kích hoạt sức mạnh Lam Huyết bên trong cơ thể.
Hết chương 3026.
Bạn cần đăng nhập để bình luận