Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2490. Bầy Vân Thú kỳ quái.

Hàn Sâm âm thầm than khổ trong lòng. Lúc trước, khi hắn trốn đi ra đã thay đổi phương hướng mấy lần, không ngờ Mông Liệt lại có thể tìm được vị trí chính xác của hắn.
“Sớm biết vậy ta sẽ không trở về, biển mây màu kia kỳ quái như thế, cũng đỡ hơn nhiều so với đối mặt Mông Liệt.” Hàn Sâm quay người muốn trốn vào trong biển mây màu trắng sữa.
Thế nhưng thân thể hắn chỉ vừa di chuyển thì Mông Liệt đã thuấn di chặn đường của hắn lại.
“Hàn Sâm, nếu ngươi cứ ngoan ngoãn đi theo ta thì bản hoàng thúc cũng không làm khó ngươi. Đến lúc đó, biết đâu ngươi còn có chút hy vọng sống.” Mông Liệt không trực tiếp ra tay, nhìn Hàn Sâm nói.
“Nếu ta về Tộc Hoàng Cực với ngươi thì làm sao có thể còn cơ hội sống sót?” Hàn Sâm bĩu môi một cái, nói.
Mông Liệt cười: “Bản hoàng thúc cũng không lừa ngươi. Đáng ra từ đầu ngươi quả thực là chết chắc, chẳng qua bản lĩnh ngươi khiến Lan Độ thăng cấp lên Thần Hóa đã khiến ngươi có vốn liếng để sống sót. Nếu ngươi chịu toàn tâm toàn ý dốc sức cho Tộc Hoàng Cực ta thì tội giết chết Hoàng Tử cũng chưa chắc không thể xóa bỏ.”
Hàn Sâm nao nao, không nghĩ ra tại sao Mông Liệt lại nói ra những lời này.
“Thế nhưng ta đã giết con trai của Bạch Hoàng, hắn còn có thể để lại mạng sống cho ta được sao?” Hàn Sâm không dám tin tưởng hỏi.
Mông Liệt cười nói: “Ngươi cũng biết đấy. Hoàng đế có hơn một trăm con cái, đời cháu càng không biết có bao nhiêu. Chỉ một Hoàng Tử ngay từ đầu đã không được yêu thương, nếu người khác giết hắn thì cho dù chạy trốn tới chân trời góc biển cũng chết chắc rồi. Nhưng ngươi là Hàn Sâm thì quả thật hơi khác biệt, chỉ cần ngươi chịu dốc sức vì Tộc Hoàng Cực ta thì bản hoàng thúc có thể bảo đảm chút hy vọng sống cho ngươi.”
Hàn Sâm chớp mắt. Nếu hắn liều chết đánh một trận với Mông Liệt thì chắc chắn sẽ không đánh thắng được, muốn trốn cũng chưa thể trốn đi được. Vậy không bằng giả bộ nghe theo trước rồi sau đó lại tìm cơ hội cũng không muộn.
Thấy Hàn Sâm trầm ngâm không nói, Mông Liệt còn nói thêm: “Không nói đến việc ngươi không có khả năng chạy trốn tới trấn Thiên Cung, cho dù để ngươi chạy trốn tới trấn Thiên Cung thì ngươi cũng sẽ không cho rằng chuyện này cứ thế mà bị quên đi đấy chứ? Hoàng Tử tộc Hoàng Cực ta tuyệt đối không có khả năng chết một cách vô ích.”
“Tứ hoàng thúc, giống như ngươi nói, Hoàng Tử Tộc Hoàng Cực các ngươi không có khả năng chết vô ích, vậy nếu ta trở về với ngươi thì thật sự sẽ còn mạng sống sao?” Hàn Sâm nhíu mày nói ra.
Mông Liệt mỉm cười: “Hàn Sâm không thể không chết, chẳng qua ngươi cũng không nhất định là Hàn Sâm”
Hàn Sâm lập tức hiểu rõ ý của Mông Liệt, loé lên một suy nghĩ trong lòng.
Thấy Hàn Sâm h dao động, Mông Liệt tiếp tục nói: “Loại tội lớn giết Hoàng Tử của Tộc Hoàng Cực ta như vậy, tộc ta chắc chắn không thể tha tội. Nếu không phải là ngươi thì tộc ta chắc chắn không thể nhượng bộ như thế này. Nếu ngươi cứ khăng khăng trốn về trấn Thiên Cung, cho dù bởi vì tội của ngươi hay là vì chính ngươi, Tộc Hoàng Cực †a khó có khả năng sẽ để ngươi còn sống ở trên đời.”
Lời này của Mông Liệt đã nói rất rõ ràng. Nếu Hàn Sâm có thể làm việc vì bọn họ, thì có thể sống sót. Nếu không thể làm việc cho bọn họ, cho dù chạy trốn tới trấn Thiên Cung thì bọn họ cũng sẽ nghĩ hết tất cả biện pháp để giết chết Hàn Sâm.
Hàn Sâm định nói gì đó, lại đột nhiên nhìn thấy một đám Vân Thú màu xanh lam đang lao đến phía bên này.
Mông Liệt khế nhíu mày. Thân thể hắn phát ra hơi thở của cường giả Thần Hóa, đám Vân Thú kia chỉ là cấp Hầu Tước mà thôi, mà lại dám xông về hướng bên này của hắn, khiến cho hắn cảm thấy hơi kỳ quái.
Hắn tùy tiện vung tay lên, đám Vân Thú kia lập tức tan thành mây khói. Dưới sức mạnh của cấp Thần Hóa, đến cả xương vụn, chúng nó cũng không còn sót lại.
“Hàn Sâm, ngươi muốn quyết định thế nào đây?” Mông Liệt nhìn Hàn Sâm hỏi.
Hàn Sâm trầm ngâm không nói gì. Mông Liệt cũng không giục hắn, chỉ kiên nhãn đứng đợi ở đó.
Nhưng Hàn Sâm lại không suy nghĩ đến chuyện này, mà là chuyện một đám Vân Thú xông tới vừa rồi.
Có cường giả cấp Thần Hóa ở đây. Dựa theo đạo lý thì đám Vân Thú kia cũng sẽ không dám tới gần, ngửi thấy vị thì đã chạy thật xa. Thế nhưng bọn chúng lại không sợ chết lao đến.
Dáng vẻ hung ác của những con Vân Thú kia rất giống Vân Thú bên trong biển mây màu trắng sữa mà Hàn Sâm từng nhìn thấy trước đó. Thế nhưng hiện tại, chỗ này không phải là biển mây màu trắng sữa, tại sao thoạt nhìn Vân Thú ở nơi này lại có cảm giác kỳ quái như vậy, khiến cho Hàn Sâm như chợt nghĩ đến một điều gì đó trong đầu, nhưng lại không cách nào nói cho rõ ràng.
Không đợi Hàn Sâm trả lời, một đám Vân Thú lại lao đến. Hơn nữa, một đám Vân Thú này rõ ràng có chủng loại không giống nhau, không chỉ là một bầy Vân Thú cùng loại.
Trong đó có mấy con Vân Thú cấp Vương, tất cả đều là vua của bầy Vân Thú.
Nếu nói trí thông minh của Vân Thú chỉ là cấp thấp, không cao, cũng có khả năng chúng không cảm nhận được hơi thở Thần Hóa trên người Mông Liệt.
Thế nhưng Vân Thú cấp Vương cũng không thể ngốc như vậy được. Bọn chúng lại còn dẫn theo bầy Vân Thú vọt lên. Chuyện này quá không bình thường.
Gương mặt Mông Liệt lộ ra chút giận dữ. Hắn vung tay lên, trong chốc lát xích Trật Tự Hoàng Kim hóa thành lĩnh vực rơi xuống, trực tiếp chém giết bầy Vân Thú kia.
Mấy con Vân Thú cấp Vương kia cũng bị chém giết trong nháy mắt, hoàn toàn không có khả năng chống trả.
“Có năng lực thì đi ra đấu một trận với Mông Liệt ta, giả thần giả quỷ ở sau lưng, cố gắng tìm ít Vân Thú đi tìm chết thì là gì đâu. Quả thật là một tên cướp hèn nhát.” Mông Liệt không nhìn thi thể những con Vân Thú kia, nói với hư không.
Hiển nhiên, Mông Liệt cũng nhìn ra những bầy Vân Thú này không bình thường, nghi ngờ có người giở trò quỷ trong bóng tối, cố ý điều khiển bầy Vân Thú nhằm vào hắn.
Nhưng Hàn Sâm lại biết rằng trước khi Mông Liệt còn chưa đến thì hắn đã gặp phải tình huống như vậy. Người kia không thể nhằm vào Mông Liệt được.
“Kỳ quái, nếu đối phương có bản lĩnh điều khiển bầy Vân Thú lớn như vậy, chắc chắn là nhân vật cực kỳ lợi hại, vì sao không trực tiếp ra tay với ta?” Hàn Sâm âm thầm suy nghĩ: “Hơn nữa, những bầy Vân Thú này thoạt nhìn không giống như có người chỉ huy, càng giống như nhìn chằm chằm thứ gì…”
Đột nhiên, một suy nghĩ loé lên trong lòng Hàn Sâm. Hắn dường như nghĩ tới điều gì, lập tức nhìn thoáng qua tháp Thiên Mệnh.
Mặc dù trước đó Hàn Sâm cũng đã từng thấy bầy Vân Thú nhưng số lượng còn lâu mới nhiều như vậy. Những bầy Vân Thú kia cũng sẽ không sợ chết mà công kích hắn.
Tất cả tình huống kỳ lạ này dường như mới xảy ra sau khi hắn bắt được con dế mèn đen và lấy đi cây phong lan.
Ban đầu Hàn Sâm nghĩ rằng biển mây màu trắng sữa kia có vấn đề. Thế nhưng, sau khi ra khỏi biển mây màu trắng sữa thì lại xảy ra loại chuyện này, vậy thì không phải là vấn đề của biển mây màu.
“Chẳng lẽ những con Vân Thú kia đều hướng về nó?” Ánh mắt Hàn Sâm hướng về tầng thứ nhất của tháp Thiên Mệnh, nơi hắn đặt cụm mây màu, con dế mèn đen và cây phong lan.
Lúc này cụm mây màu đang bao lấy cây phong lan, cũng không thấy bóng dáng con dế mèn màu đen. Rõ ràng nó đã tiến vào bên trong cụm mây màu rồi.
“Nếu bầy Vân Thú thật sự bị bọn chúng hấp dẫn tới thì lai lịch của bọn chúng có vấn đề rất lớn.” Hàn Sâm thầm nghĩ trong lòng.
Thế nhưng hiện tại, hắn còn không biết bầy Vân Thú rốt cuộc bị cây phong lan hấp dẫn, hay bị con dế mèn màu đen thu hút. Mông Liệt đang ở bên cạnh nên hắn cũng không dễ dàng lấy ra để phán đoán.
“Hàn Sâm, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?” Mông Liệt không nhìn thấy những cường giả khác xuất hiện, lại chuyển hướng sang Hàn Sâm mà hỏi.
“Được, ta đồng ý về Tộc Hoàng Cực với ngươi. Tuy nhiên ngươi phải bảo đảm an toàn cho ta.” Dường như Hàn Sâm do dự một chút rồi mới nói với Mông Liệt.
“Ngươi yên tâm. Bản hoàng thúc không nỡ bỏ mặc cho ngươi chết, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn trở về cùng ta, toàn tâm toàn ý dốc sức cho. Tộc Hoàng Cực ta thì bản hoàng thúc cam đoan sẽ không để ngươi bị tổn hại, dù là nửa cọng tóc.” Mông Liệt lạnh lùng nói.
Hết chương 2490.
Bạn cần đăng nhập để bình luận