Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1850. Mục đích thực sự

“Bọn họ là thân vệ của ta.” Hàn Sâm nói.
Củ sen có thể áp chế ấn ký, đây chẳng qua chỉ là lời nói từ một phía của tử tước Thâm Lam, trước khi chưa chứng thực, đương nhiên Hàn Sâm sẽ không để cho Cố Khuynh Thành và Tà Tình Đế xuống dưới mạo hiểm.
Wood nhíu mày lại: “Chuyến đi này nguy cơ trùng trùng, có thể nhanh một chút cũng là nhanh hơn một chút, đều đi xuống đào đi.”
Hàn Sâm nhìn Wood nói: “Nếu đã như vậy, sao các ngươi không đi xuống đào? Các ngươi cũng là thân vệ mà, phải không?”
“To gan! Bọn hắn không xứng được ngang hàng với chúng ta.” Mấy tên hầu tước kia lập tức giận dữ.
Wood nhìn Hàn Sâm, lạnh lùng nói: “Không sai, đều là thân vệ, nhưng chủ nhân thì khác biệt.”
Hàn Sâm hiểu hàm ý của Wood, mặt không đổi sắc nói: “Đúng thật là khác biệt, trong mắt ta, bọn họ so với các ngươi quan trọng hơn. Phải đào thì chính các ngươi đi đào, người của ta tự ta sẽ tự quản.”
‘Wood sắc mặt âm trầm, Hắc Cương nói: “Đội trưởng Wood, đây là chỗ của Hàn Sâm, người cũng là người của hắn, chú ý lời nói của ngươi.”
“Thiếu chủ nhân, chuyến đi này chúng ta mang trách nhiệm trọng đại, vì an nguy của toàn bộ Nguyệt Chi Hiệp và Rebet tộc. Thời kỳ đặc biệt thì phải làm chuyện đặc biệt, từ giờ tất cả nơi này do ta thống nhất chỉ huy.” Wood lạnh mặt nói, thậm chí còn không để ý lời nói của Hắc Cương.
Hắc Cương khẽ nhíu mày: “Đội trưởng Wood, ta phụ trách chuyến đi
này” “Lúc đến, vương thượng đã phân phó, Thiếu chủ nhân ngài tuổi tác còn nhỏ, trách nhiệm liên quan đến sự sống còn của Rebet tộc, vẫn là cần để ta gánh chịu, mong Thiếu chủ nhân thông cảm.” Wood cúi đầu hành lễ với Hắc Cương, nhưng không hề có chút ý định nhượng bộ nào.
“Đã vậy, đạo bất đồng bất tương vi mưu, ai đi đường nấy là được.” Hàn Sâm nói xong, bèn đi hướng khác.
“Bây giờ ở đây ta quyết định, không có mệnh lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng không được tự tiện hành động, nếu không, giết không tha.” Wood chỉ nói một câu, một tên hầu tước đã rút đao ngăn không cho nhóm Hàn Sâm đi.
“Công tước Woodl!” Sắc mặt Hắc Cương khó coi.
“Thiếu chủ nhân, xin thứ lỗi, bây giờ là thời kỳ đặc biệt.” Wood và mấy †ên hầu tước đều hành lễ với Hắc Cương, nhưng đao trong tay vẫn hướng về phía bọn Hàn Sâm.
“Các ngươi ở lại nơi này, đừng có đi lung tung, bằng không đừng trách ta đã không nhắc nhở các ngươi.” Chẳng qua bởi vì nguyên nhân đến †ừ Hắc Cương, Wood cũng không ép Tà Tình Đế và Cố Khuynh Thành xuống đào củ sen.
Nước bùn phía bên dưới rất mềm, ngược lại không khó để đào, những nam tước kia rất nhanh đã đào ra không ít củ sen. Thân to như cánh †ay trẻ con, trắng sáng như tuyết, trông như được điêu khắc từ ngọc thạch, mặt trên dính nước bùn, làm cho củ sen thêm mấy phần sức sống.
Chờ khi bọn hắn đem củ sen ra, Wood chỉ vào những củ sen kia hỏi tử tước Thâm Lam: “Củ sen lúc trước ngươi ăn chính là loại này?”
“Đúng, chính là nó.” Tử tước Thâm Lam bèn vội vàng gật đầu đáp.
“Ngươi, lại đây, ăn hết cái này.” Tử tước Thâm Lam chỉ vào một nam tước nói, đồng thời chém một đoạn ngắn củ sen ném cho hắn.
Nam tước kinh ngạc, nửa vui nửa sợ, hắn là người duy nhất có thể ăn củ sen, đây là chuyện tốt nhưng cũng là chuyện xấu, làm cho hắn có hơi do dự không yên.
“Ăn” Wood ánh mắt lạnh lẽo, tên nam tước lập tức run người, không dám do dự, bỏ củ sen vào miệng nhai.
Củ sen vô cùng ngon ngọt, còn có thể ngửi được mùi thơm nhè nhẹ tỏa ra từ chỗ bị chém.
Mới đầu tên nam tước kia chỉ dám ăn một miếng nhỏ, về sau không biết là cảm thấy có hiệu quả hay thế nào, mà nhét toàn bộ củ sen cho vào miệng ăn hết.
Các quý tộc khác đều nhìn hắn, chờ tới khi hắn ăn xong, cũng không thấy có chuyện gì xảy ra, ấn ký hình trứng trên trán cũng không có biến mất.
Wood thản nhiên tiếp tục quan sát tên nam tước kia. Lại qua một lúc sau, sắc mặt của hắn có hơi phát xanh, đột nhiên run lên một cái, dường như đang lạnh không chịu nổi, ôm người run run kêu lên: “Lạnh… Lạnh quá… Ta sắp lạnh chết mất…
“Tử tước Thâm Lam, chuyện gì đang xảy ra?” Wood nhìn về phía tử tước Thâm Lam.
Mặt của tử tước Thâm Lam lại lộ vẻ vui mừng, giải thích: “Không sai, chính là nó, trước đây khi ta ăn hết cũng có cảm giác toàn thân lạnh cóng, chờ một lúc là hết.”
“Mất bao nhiêu thời gian?” Wood lại hỏi.
“Lúc đó ta không có thiết bị tính giờ, ước chừng khoảng mười phút đồng hồ.” Tử tước Thâm Lam nghĩ nghĩ nói.
Wood không nói gì nữa, tiếp tục chờ đợi kết quả.
Qua mười mấy phút, quả nhiên hàn khí trên người tên nam tước kia có chuyển biến tốt, hơn nữa ấn ký hình trứng trên trán đã phai nhạt đi rất nhiều, chỉ còn lại tàn ảnh như có như không trên trán.
“Tất cả đào nhanh lên, đào hết tất cả củ sen trong ao ra đây.” Wood thúc giục nói.
Một đám nam tước cứ thế đào bới trong bùn hơn hai giờ, tổng cộng đào được hơn một ngàn cân củ sen, mỗi người ở bọn Wood cầm một chút, còn lại phần lớn để cho những tên nam tước kia mang, nhưng lại không cho bọn hắn ăn.
“Wood đại nhân, có thể cho ta một chút củ sen không?” Tử tước Thâm Lam cẩn thận hỏi.
“Không phải vội, nơi đây còn nhiều củ sen mà, sau khi mọi chuyện thành công, tất cả mọi người đều có phần. Bây giờ, đưa bọn ta đến vị trí của bá tước Kỳ Long và quả trứng kia.” Wood lạnh nhạt nói.
Mặt của tử tước Thâm Lam biến sắc, rất không tình nguyện đi, nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể đi trước dẫn đường.
“Những tên kia, chỉ sợ đến đây đều có mưu đồ, không đơn giản chỉ muốn diệt trừ hết tàn dư Ô tộc.” Cố Khuynh Thành khẽ nhúc nhích bờ môi, âm thanh người bên cạnh đều không nghe rõ, nhưng lại có âm thanh cực nhỏ truyền vào trong tai Hàn Sâm.
Hàn Sâm không có bản lĩnh như vậy, chỉ khẽ gật đầu. Thực tế vừa rồi hắn cũng đã nhìn ra, mục đích tới nơi này của nhóm người Wood rõ ràng không giống với Hắc Cương, hơn nữa xem ra chuyến đi này đối với bọn hắn vô cùng quan trọng, chỉ sợ đồ vật mà bọn họ muốn tìm không hề tầm thường.
“Bọn hắn tuân theo mệnh lệnh của Hắc Nguyệt Vương đến đây. Nếu vật kia thật sự trân quý như vậy, vì sao Hắc Nguyệt Vương không đích thân đến? Ngay cả hắn cũng không tự mình tới, có phải chứng minh rằng món đồ kia cũng không quá trân quý?” Tà Tình Đế cũng nói.
Hắn cũng tinh thông bí thuật âm thanh, nói ra âm thanh chỉ làm cho Hàn Sâm và Cố Khuynh Thành nghe được.
“Xem ra tiểu kỹ xảo đôi khi còn rất có ích.” Lúc này Hàn Sâm có hơi buồn bực, mình không nghiên cứu qua những tiểu kỹ xảo của âm hệ, nếu không thì không cần vẫn luôn im lặng.
Cố Khuynh Thành nói: “Không, vừa vặn ngược lại, Hắc Nguyệt Vương không tự mình tới, chỉ có thể chứng minh rằng món đồ kia có giá trị càng cao. Hắn sợ tự mình tới, sẽ làm cho các Vương khác chú ý. Ngươi nghĩ xem, đây là Nguyệt Chi Hiệp, nết hắn tới tinh cầu Nhật Thực, những Vương giả kia nhất định sẽ nghi ngờ, hắn đường đường là một Vương giả, vì sao lại phải đến tinh cầu của Hàn Sâm? Chỉ sợ chẳng mấy chốc lại mấy tên Vương giả đi tới, như vậy hắn sẽ khó mà độc chiếm những thứ kia.”
“Thì ra là thế.” Tà Tình Đế khẽ gật đầu, cảm thấy lời nói của Cố Khuynh Thành rất có lý, lại nói tiếp: “Rốt cuộc là cái gì?”
“Vấn đề này chỉ có thể hỏi Wood, e rằng chỉ có mình hắn biết bên trong đến cùng có cái gì, ngay cả Hắc Cương và bốn tên hầu tước kia cũng không biết.” Cố Khuynh Thành lạnh giọng nói.
Hết chương 1850.
Bạn cần đăng nhập để bình luận