Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3270. Vấn Tâm

“Ta sẽ bắt hắn về lần nữa, hắn chạy không thoát.” Triệu Ngưng Nhi nhíu mày nói.
“Không cần.” Táng Đạo Thiên thản nhiên nói, trên người tản mát ra khí †ức giống như ác ma, toàn bộ sao trời đều tối đi, tinh cầu Ngưng Nhi giống như bị ngăn cách với thế giới bên ngoài.
“Táng Đạo Thiên, nơi này ở gần đô thành Triệu quốc ta, ngươi dám ra †ay ở đây, không sợ Thần Linh thủ hộ của Triệu quốc ta sao?” Triệu Ngưng Nhi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào Táng Đạo Thiên nói.
Sắc mặt của Táng Đạo Thiên không thay đổi, vừa đi về phía Triệu Ngưng Yên vừa nói: “Ta đã ta vùi tinh cầu này vào chốn U Minh, dù có là chư thiên Thần Linh thì cũng không cảm ứng được bất cứ chuyện gì xảy ra ở nơi này.”
Sắc mặt Triệu Ngưng Nhi hơi đổi, chắn Triệu Thu Ý ở sau lưng, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Táng Đạo Thiên: “Ngươi chưa chắc đã giết được ta, hơn nữa giết ta không có bất cứ chỗ tốt nào cho ngươi, ta sẽ hoàn thành giao hẹn, lại bắt Hàn Sâm về.”
“Giết ngươi đương nhiên không có lợi, nhưng mà mệnh hồn trên người ngươi đã thành thục rồi, là thời điểm nên thu hồi nó lại. Còn Hàn Sâm, hắn đã chạy thoát, ngươi sẽ không có cơ hội lần thứ hai.” Tằng Đạo Thiên tiến thêm một bước, toàn bộ thế giới đều giống như sụp đổ chôn vùi theo bước chân của hắn, lực áp bách khủng bố khiến Triệu Ngưng Nhi gần như không thở nổi, Triệu Thu Ý suýt nữa thì bị đè rạp trên mặt đất.
Nếu không có Triệu Ngưng Nhi che chở, thì e thân thể của Triệu Thu Ý đã bị áp lực khủng bố kia ép nổ.
Triệu Ngưng Nhi biết trận chiến này là không tránh được, lại càng không nguyện để Triệu Thu Ý tiếp tục thừa nhận áp lực, khế quát một tiếng, khí diễm khủng bố trên người bốc lên, giống như thần nữ quát khế Táng Đạo Thiên: “Táng Đạo Thiên, thiên có bao nhiêu trọng?”
‘Thần âm cuồn cuộn hóa thành lực lượng dao động quỷ dị, bao vây lấy Táng Đạo Thiên, giống như muốn chui vào trong thân thể hắn, lại còn ngăn cản bước chân đi tới của Táng Đạo Thiên.
Táng Đạo Thiên mặt không biểu cảm, lạnh lùng đáp: “Lực Vấn Tâm của ngươi còn có chút tác dụng đánh bất ngờ, nhưng lại hoàn toàn vô dụng với bổn tọa, đừng lãng phí tâm trí nữa.”
“Táng Đạo Thiên, ta hỏi ngươi, thiên có bao nhiêu trọng?” Triệu Ngưng Nhi lại cắn răng phát ra thốt lên lời Vấn Tâm.
Lực lượng kỳ dị bao vây lấy Táng Đạo Thiên lại khiến Táng Đạo Thiên dừng bước chân, không thể đi tiếp nữa, thế giới đang sụp đổ cũng dừng lại theo.
Táng Đạo Thiên lạnh lùng liếc Triệu Ngưng Nhi, mở miệng nói: “Ba mươi ba trọng.”
Một lời vừa dứt, Táng Đạo Thiên đã dẫm chân mà đi, tiếp tục đi về phía Triệu Ngưng Nhi.
“Phụt!” Triệu Ngưng Nhi phun ra một ngụm máu tươi, lực Vấn Tâm kia phản phệ lên thân, nhưng mà câu hỏi vừa rồi nàng đã chuẩn bị tâm lý rồi, biết Táng Đạo Thiên chắc chắn có thể đưa ra đáp án.
“Trên Tam Thập Tam Trọng Thiên là cái gì?” Thần quang trên người Triệu Ngưng Nhi lại tăng vọt, còn khủng bố hơn trước, lực lượng kỳ dị phá vỡ quy tắc vũ trụ phủ xuống người Táng Đạo Thiên, buộc Táng Đạo Thiên phải dừng bước chân.
“Trên Tam Thập Tam Trọng Thiên là Thiên Ngoại Thiên.” Táng Đạo Thiên vừa trả lời vừa giãm chân đi tới đây bá đạo, cách Triệu Ngưng Nhi đã không tới mười bước.
Trong miệng Triệu Ngưng Nhi tràn đầy máu, trên người xuất hiện vết rạn, máu tươi khẽ chảy ra, mũi cũng bắt đầu đổ máu, lực lượng của lời Vấn Tâm lại phản phệ.
“Trên Thiên Ngoại Thiên là gì vậy?” Tóc dài của Triệu Ngưng Nhi bay lên, thần quang lại sáng rực, hỏi.
“Trên Thiên Ngoại Thiên là Âm Thế…” Táng Đạo Thiên không hề tạm dừng, đáp lại rồi bước từng bước tới, thế giới sụp đổ lại ép về phía Triệu Ngưng Nhi một bước.
Trong thất khiếu của Triệu Ngưng Nhi đều tràn ra máu tươi, lực Vấn ‘Tâm của nàng phải dùng vấn đề khó khăn làm khó đối phương thì mới có thể trói buộc đánh thành tượng đất.
Nếu đối phương tâm linh không ngại, có thể đáp được vấn đề của nàng thì lực Vấn Tâm sẽ mất đi tác dụng.
Nàng hỏi liên tục ba câu đều không làm khó được Táng Đạo Thiên, bản thân bị thương tới mức tàn tạ vô cùng.
“Chị… Xin lỗi… Ta sai rồi…” Trong lòng Triệu Như Ý cực kỳ hối hận, nếu nàng không thả chạy Hàn Sâm thì Triệu Ngưng Nhi sẽ không chịu khổ như vậy.
“Không liên quan tới ngươi, hắn đã muốn mạng của ta thì cho dù giao Hàn Sâm cho hắn, hắn vẫn sẽ không bỏ qua cho ta. Thu Ý, ngươi đi mau.” Triệu Ngưng Nhi nói xong, lại mạnh mẽ ngưng tụ lực Phá Giới, phát ra giọng điệu Vấn Tâm với Táng Đạo Thiên: “Trên Âm Thế có cái gì?
“Bổn tọa tâm linh thông suốt, hàng tỉ thế trong vũ trụ từ xưa tới nay đều chỉ là thoáng qua thôi, lực Vấn Tâm của ngươi vốn không hề có tác dụng gì với bổn tọa, đừng lãng phí thời gian nữa.” Táng Đạo Thiên chưa trả lời vấn đề, hắn chỉ lấy ra một thứ.
Đó là một quả trứng kích cỡ trái bóng bàn, toàn thân trong suốt như thủy tinh, ở bên trong quả trứng lại có một quang diễm giống như ngọn lửa, như đang cháy bập bùng trong đó.
Táng Đạo Thiên túm lấy quả trứng gen kia bằng đầu ngón tay, trong miệng niệm chú ngữ thần bí như kinh văn, đồng thời rót lực lượng kỳ dị †ừ đầu ngón tay vào trong trứng gen.
Phụt!
Quang diễm trong trứng gen tăng vọt rồi chợt cháy bùng lên, bao bọc cả trứng gen vào trong đó.
“AI” Triệu Ngưng Nhi đột nhiên kêu thảm quỳ rạp trên mặt đất, hai tay
ấn lên mặt đất, lực Phá Giới trên người cũng điên cuồng bùng nổ theo đó, thế nên người nàng cũng bị lực Phá Giới ảnh hưởng và bắt đầu xảy ra biến hóa.
Tóc đen ban đầu dần biến trắng, lỗ tai tinh xảo cũng biến thành vừa dài vừa nhọn, sau lưng mọc ra hai cánh trắng như tuyết, áo giáp toàn thân nổ tung ra, trên da dẻ mọc ra lông chim màu trắng.
“Chị… Ngươi làm sao vậy…” Triệu Thu Ý dùng sức ôm lấy Triệu Ngưng Nhi, nhưng không cách nào ngăn cản được sự biến hóa và đau đớn của nàng.
Triệu Ngưng Nhi phát ra một tiếng kêu thảm thiết đau khổ tột cùng, thân thể không ngừng thay đổi, dần từ một người biến thành con chim trắng như tuyết.
Ánh mắt của Táng Đạo Thiên nhìn Triệu Ngưng Nhi đang không ngừng biến đổi đầy cuồng nhiệt, thì thào lẩm bẩm: “Chẳng nhẽ vật thí nghiệm lần này sẽ thành công sao?”
Một tiếng chim hót kinh thiên chấn động phía chân trời, người Triệu Ngưng Nhi đã hoàn toàn biến thành một thần điểu trắng như tuyết, quanh thân bùng cháy quang diễm thần bí, giống như một con Phượng Hoàng dục hỏa mà sinh.
Mà ngọn lửa trong trứng gen trên ngón tay Táng Đạo Thiên cũng biến thành quang ảnh giống của Triệu Ngưng Nhi như đúc, đang võ cánh bay lượn trong trứng gen.
Giống như đáp lại động tác của quang ảnh trong trứng gen, thần điểu do Triệu Ngưng Nhi biến thành cũng võ cánh mà bay, đánh bay Triệu Thu Ý ra ngoài, trong phút chốc bay lên trên trời.
“Đến đây đi, thú Phá Giới… Vấn Tâm…” Ánh mắt Táng Đạo Thiên như lửa nóng, giơ trứng gen cầm trong tay lên cao.
Giống như bị lực lượng nào đó hấp dẫn, thần điểu do Triệu Ngưng Nhi biến thành bay về phía trứng gen trong tay Táng Đạo Thiên, giống như bươm bướm bổ nhào vào lửa.
“Chị… Đừng mà…” Triệu Thu Ý kêu gào đau khổ tột cùng, đứng lên định đuổi theo đến chỗ thần điểu mà Triệu Ngưng Nhi biến thành, nhưng nào còn đuổi kịp.
Nghe được tiếng la khóc của Triệu Thu Ý, thân hình thần điểu khựng lại, không bay tiếp về phía trứng gen, trên mặt tràn đầy vẻ giãy giụa.
“Đến đây đi, biến ngươi trở thành sinh vật mạnh nhất trong vũ trụ, đó là sinh mệnh rực rỡ cỡ nào, đó mới là chốn về của ngươi…” Trên mặt Táng Đạo Thiên tràn đầy vẻ cuồng nhiệt, lực lượng rót vào trứng gen lại càng tăng thêm, khiến quang ảnh trong đó hiện ra phía trên trứng gen, giống quả trứng gen như bị thần điểu hóa thành từ quang diễm bọc lấy.
Triệu Ngưng Nhi đang giãy giụa, trên mặt tràn đầy đau đơn, trong mắt chảy xuống huyết lệ, còn thân thể thì lại không tự chủ được bay về phía trứng gen kia.
Hết chương 3270.
Bạn cần đăng nhập để bình luận