Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2079. Mật mã

Nhìn thấy ánh mắt của mọi người đều tập trung vào hắn, Dạ Vô Hoan giả bộ đi quanh khối kim loại màu xanh, làm như đang xem xét kĩ lưỡng tỉ mỉ dấu tay trên đó.
Sau khi nhìn một lượt, Dạ Vô Hoan mới lạnh lùng nói: “Nếu như ta nhìn không lầm, dấu tay trên khối kim loại màu xanh lam này, chính là thuật gen chưởng pháp.”
“Dạ Vô Hoan, ngươi đang nói nhảm hả? Ai mà chẳng nhìn ra được đó là một môn thuật gen chưởng pháp, còn cần ngươi nói sao?” Có một người là con cháu của Vương Giả bĩu môi nói.
Dạ Vô Hoan nhìn về phía người thanh niên của tộc Rebet rồi nói: “Lãnh Ngưng, ý của ta là, những dấu tay này không phải được in lên một cách bừa bãi mà tất cả các dấu tay gộp lại sẽ tạo thành một thuật gen chưởng pháp hoàn chỉnh, ngươi cũng nhìn ra điều này hả?”
“Ngươi nói sao thì là vậy chắc? Làm sao ta biết được có phải ngươi đang khoác lác hay không?” Lãnh Ngưng khinh thường nói.
Dạ Vô Hoan khẽ mỉm cười: “Những dấu tay này trông có vẻ lộn xộn nhưng thật ra là do dấu tay lưu lại trên năm mặt xen lẫn vào nhau, theo như ta quan sát được về ý cảnh trong dấu tay này, chỉ cần có thể tìm ra điểm bắt đầu và cách thức sắp xếp của những dấu tay này thì không khó để khôi phục lại bộ chưởng pháp này.”
Hàn Sâm nghe xong không khỏi kinh ngạc, tuy sau khi hắn quan sát xong cũng có cảm giác như thế nhưng không rõ ràng thấu đáo như Dạ Vô Hoan.
“Lễ nào trong chớp mắt tên này đã thông suốt rồi?” Trong lòng Hàn Sâm âm thầm nghỉ hoặc.
Dạ Vô Hoan là cái dạng gì không phải Hàn Sâm chưa thấy bao giờ. Nếu nói là hắn có thiên tư, năng lực và hiểu biết như biết, Hàn Sâm cũng cảm thấy khó tin.
Nhưng khối kim loại lập phương màu xanh lam kia mới chuyển về không lâu, Dạ Vô Hoan cũng không có nhiều cơ hội để nhìn thấy nó, muốn gian lận e rằng cũng chẳng có thời gian.
“Chúc mừng Dạ huynh, nhà họ Dạ các ngươi có người kế nghiệp rồi.” Ở trong cung điện phía xa, Hắc Nguyệt Vương đang quan sát tình hình, nói với Dạ Hà Vương ở bên cạnh.
Dạ Hà Vương khẽ nhíu mày. Trình độ của Dạ Vô Hoan thế nào, trong lòng kẻ làm cha như hắn rõ nhất. Biểu hiện của Dạ Vô Hoan bây giờ, quả thực khiến hắn có chút bất ngờ.
Tuy nói Dạ Vô Hoan biểu hiện tốt thì lẽ ra Dạ Hà Vương nên vui vẻ nhưng trong lòng Dạ Hà Vương lại cảm thấy có chút nghỉ ngờ.
“Dù sao thì ngươi muốn nói gì chẳng được. Nếu thật sự có bản lĩnh, ngươi hãy tìm ra mở đầu và thứ tự của bộ chưởng pháp rồi khôi phục lại chưởng pháp đi, làm được thì ta xin bái phục” Lãnh Ngưng vẫn không thể tin nói.
Dạ Vô Hoan chỉ đợi câu này, mỉm cười nói: “Ta đã nhìn ra một số manh mối nhưng không biết đúng hay không, chư vị nếu có ai nhìn ra vị trí mở đầu của bộ chưởng pháp thì ta sẽ không bêu xấu nữa.”
Nói rồi, ánh mắt Dạ Vô Hoan lướt qua mọi người một vòng, cuối cùng nhìn thẳng vào Hàn Sâm, lạnh nhạt nói: “Hàn Sâm có thiên phú dị bẩm, chắc hẳn đã thấy rõ từ lâu rồi, chi bằng để ngươi vạch ra điểm mở đầu đi”
Hàn Sâm khẽ lắc đầu: “Ta không nhìn ra cái gì cả, vẫn nên mời các hạ chỉ điểm cho.”
“Nếu đã không có ai muốn ra tay, ta đành phải bêu xấu vậy.” Dạ Vô Hoan đi đến trước mặt bên của khối kim loại. Sau khi quan sát một hồi, tự tin nói: “Nếu ý cảnh mà ta quan sát được không sai thì đây chính là điểm bắt đầu của bộ chưởng pháp này.”
Dứt lời, Dạ Vô Hoan áp tay trái của mình về phía một trong vô số những dấu tay, chỉ thấy một luồng chưởng hoa ấn vào trong dấu tay, tiếp đó song chưởng của Dạ Vô Hoan liên tục đánh ra, từng luồng chưởng hoa in vào trong dấu tay, đánh đến mức khối kim loại kêu coong coong nhưng lại không bị tổn hại chút nào.
Dạ Vô Hoan vừa đánh vừa nói: “Từng chiêu từng thức trong chưởng pháp này đều là đại khai đại hợp, có thế khai thiên tích địa, phá hủy cả vụ trụ tinh không, liền mạch lưu loát không để lại chỗ trống nào, nơi chưởng thế đi qua tất cả đều bị phá hủy, thật là sự bá đạo của chưởng pháp.”
Lời này ai cũng nói được nhưng thân hình của Dạ Vô Hoan chuyển động, từng luồng chưởng hoa đánh vào trong dấu tay vô cùng trôi chảy. Tuy trông có vẻ còn chưa quen tay nhưng ý cảnh của chưởng pháp đó thực sự được hắn diễn giải ra vài phần, có thể nhìn ra mạch suy nghĩ của hắn là hoàn toàn đúng.
“Trước đây là ta đã coi nhẹ Dạ Vô Hoan, biểu hiện lần này của hắn rất tốt.” Rebecca ngạc nhiên nói.
Không chỉ riêng Rebecca, một đám đệ tử của Nguyệt Hạ Viện, thậm chí là cả những Công Tước và Vương Giả đều rất kinh ngạc với màn thể hiện của Dạ Vô Hoan.
Ngay cả các Vương Giả và Công Tước cũng không nhìn ra được trình tự của chưởng pháp, chỉ nhìn ra đây là một môn chưởng pháp, Dạ Vô Hoan có thể phá giải được điểm mở đầu và trình tự của chưởng pháp
Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Dạ Vô Hoan càng đắc ý hơn, vừa giảng giải vừa tiếp tục đánh. Hàng vạn dấu tay được hắn đánh ra tuần tự, hầu như không sai chút nào, vừa hay đánh xong tất cả dấu tay mà không có lấy một chút miễn cưỡng, ai nhìn cũng biết Dạ Vô Hoan đánh rất tốt.
“Bằng thiển ý của ta, chưởng pháp này chính là như thế, không biết có ai có cao kiến gì khác hay không?” Dạ Vô Hoan ngạo nghễ đứng tại chỗ, trong lòng thầm đắc ý, ngẩng đầu nhìn lướt qua Lãnh Ngưng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mặt Hàn Sâm.
“Dạ thiếu, ngươi được đấy, chưởng pháp này đánh đẹp lắm.” Có người tán thưởng nói.
“May mắn mà thôi, chẳng đáng là gì hết. Ta không giống mấy thiên tài gì đó đâu, chỉ là linh cảm bất chợt, không thể coi là thật… Dạ Vô Hoan đang nói, chợt nghe thấy tiếng kêu răng rắc vang lên từ khối kim loại lập phương màu xanh lam.
Mọi người đều nghe thấy âm thanh này, ánh mắt lại dồn về khối kim loại kia, ngay cả Dạ Vô Hoan cũng lấy làm kinh ngạc.
Hắn xem hình chiếu mà Victor đưa cho, nội dung trong đó là một người đang dùng bộ chưởng pháp này đánh xung quanh khối kim loại lập phương. Hắn đã luyện tập rất nhiều lần chính là để được nổi danh như hôm nay.
Nhưng bên trong hình chiếu, sau khi đánh xong bộ chưởng pháp này thì không có chuyện gì xảy ra cả.
Rắc rắc!
Trên mặt khối kim loại lập phương màu xanh không ngừng truyền ra những tiếng vang, hơn nữa tiếng vang ngày một lớn, góc của khối kim loại nứt ra một khe hở, dường như cả khối kim loại lập phương đang mở ra.
“Lẽ nào bộ chưởng pháp kia trên thực tế là mật mã của khối kim loại lập phương?” Hàn Sâm nhất thời tỉnh ngộ.
Không chỉ có Hàn Sâm nghĩ như thế, mấy vị Vương giả Dạ Hà Vương, Hắc Nguyệt Vương của Nguyệt Chi Hiệp đều đã đến quảng trường. Không ai biết trong khối kim loại kia là thứ gì, họ đến đây để đề phòng vạn nhất.
Còn chưa đợi đám người Dạ Hà Vương ra lệnh, khối kim loại lập phương màu xanh đã ầm ầm mở ra, chỉ thấy bên trong có khối kim loại vuông kì lạ với nhiều hoa văn, nhìn có vẻ quỷ dị.
Nhưng ngay giây sau, khối kim loại vuông đột nhiên phân tán ra. Lúc này đàm người Hàn Sâm mới phát hiện ra, những hoa văn kia không phải là hoa văn thật mà được hình thành bởi rất nhiều chi thể của sinh vật kim loại quấn lấy nhau.
Hàn Sâm chỉ thấy quái vật kim loại lít nha lít nhít bay ra, những con quái vật đó chỉ cao bằng nửa người, toàn thân được đúc bằng kim loại màu xanh lam, chúng đứng thẳng, có bốn chân, thân và đầu, nhưng đầu lại giống như sâu, hai tay và hai chân đều có móng vuốt sắc nhọn, sau lưng còn mọc cánh kim loại giống như chuồn chuồn.
Hết chương 2079.
Bạn cần đăng nhập để bình luận