Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2195. Chỉ thường thôi

Hắc Thủy có lực lượng ăn mòn mãnh liệt như đao gọt xương, lại như đá mài có thể mài kim cương thành bột mịn không ngừng xoay tròn bào mòn bên ngoài lồng sáng lam.
Dạ Hà Vương rất tự tin với Huyền Hà Kinh Dạ Thú Thần Quyết của mình. Tuy sức mạnh của thuật gen này không lớn như lực Tuyệt Nha có thể xé rách kẻ thù chỉ trong một đòn nhưng dạng lực lượng ăn mòn và tiêu hao này ngay cả khí cụ cấp Vương cũng không chống đỡ được. Cho dù là khí cụ cấp Thần Hóa, chỉ cần có đủ thời gian cũng có thể ăn mòn thành bụi.
Dạ Hà Vương không tin Hàn Sâm lại có được khí cụ Thần Hóa, mà cho dù có khí cụ Thần Hóa thì với lực lượng cấp Hầu Tước của Hàn Sâm cũng không thể phát huy ra được hết uy lực của nó. Mà dù có đi chăng nữa thì chắc chắn cũng không kiên trì được bao lâu.
Quy tắc của dị bảo chính là như thế. Dạ Hà Vương tin tưởng lực lượng của bản thân mình nhất định có thể phá vỡ lồng ánh sáng phòng ngự của Hàn Sâm, dồn Hàn Sâm vào chỗ chết, thứ hắn cần chỉ là thời gian mà thôi.
Giờ đây Dạ Hà Vương chỉ hy vọng mấy cường giả cấp Vương khác của Nguyệt Chi Hiệp phát hiện hành động của hắn trễ một chút, đừng có làm hỏng chuyện tốt của hắn.
Chỉ tiếc Dạ Hà Vương không biết thú hồn và dị bảo có chỗ khác nhau. Tuy cấp Hầu Tước không thể kích phát được toàn bộ uy lực của dị bảo cao cấp nhưng lại có thể làm được điều đó với thú hồn.
Dị bảo cần sức mạnh của người sử dụng để duy trì, còn thú hồn thì không cần.
Nằm trọn trong vô số vòng hắc thủy tựa như đá mài xoay tròn, kết giới Ma Trùng Vương lại không hề bị tổn thương một chút nào cả.
Kết giới cấp Bán Thần Hóa co lại bằng kích cỡ của một người, lực phòng ngự biến thái của nó không có thực lực cấp Bán Thần Hóa tương đương thì căn bản là không phá nổi, cùng lắm cũng chỉ mài ra được ít bụi mà thôi.
Đối với lực lượng cấp Vương mà nói thì điều này khiến người ta vô cùng kinh ngạc.
“Loại sức mạnh này của Dạ Hà Vương cũng khá là thú vị đó chứ. Mặc dù lực công kích không phải là mạnh nhất nhưng dạng lực lượng ăn mòn này cũng có con đường riêng.” Hàn Sâm hứng thú nhìn hắc thủy đang xoay tròn như đá mài bên ngoài, chậm rãi bước từng bước về phía trước.
Kết giới cũng di động theo bước chân của Hàn Sâm, trong giây lát đã phá tan hắc thủy tiến lên.
Dạ Hà Vương nhìn thấy hắc thủy bốc lên, màu xanh lam bên trong ngày càng trở nên rõ ràng. Vậy mà Hàn Sâm lại có thể chống đỡ được Huyền Dạ Kinh Hà Thần Thú Quyết của hắn mà bước tới đây.
“Dị bảo thật lợi hại!” Sắc mặt Dạ Hà Vương hơi trầm xuống, nhìn Hàn Sâm mang lồng sáng xanh phá hắc thủy đi ra từ bên trong.
Nhưng dường như Dạ Hà Vương đã dự liệu được từ trước nên cũng không tỏ vẻ lo lắng gì lắm. Dạ Hà Vương sờ bên hông, lấy ra một thanh Xỉ Luân Nguyệt Nhận màu đen chém thẳng về phía Hàn Sâm.
Xỉ Luân Nguyệt Nhận xoay tròn mang theo sức mạnh của Huyền Dạ Kinh Hà Thú Thần Quyết, cuốn về phía kết giới Ma Trùng Vương của Hàn Sâm. Sức mạnh như đá mài va chạm với kết giới Ma Trùng Vương, tia lửa ma sát tung tóe khắp nơi, phát ra âm thanh ken két chói tai.
“Ta xem xem ngươi chặn được bao lâu!” Dạ Hà Vương gẵn giọng nói, đôi Xỉ Luân Nguyệt Nhận trong tay điên cuồng chém ra, từng luồng hắc thủy không ngừng chém lên vòng bảo hộ màu lam của Hàn Sâm.
Hàn Sâm lại không thèm để ý tới, cứ thế đi ra phía ngoài tinh cầu Đao Phong.
Ban đầu Dạ Hà Vương còn tràn đầy tự tin, thầm nghĩ trước khi chư Vương phát hiện ra tình hình bên này, phá vỡ vòng bảo hộ của Hàn Sâm, chém chết hắn tại chỗ. Khi đó, gạo đã nấu thành cơm cả rồi, dù có người ý kiến về chuyện này đi chăng nữa thì cũng không thể thật sự giết Dạ Hà Vương hắn đền mạng cho Hàn Sâm được.
Huống chi Hàn Sâm cũng không phải tộc Rebet, từ trước tới nay vẫn luôn là người ngoài. Nếu không thông qua quyết định của tập thể thì hắn cũng không thể phân chia di sản của Isa.
Thế nhưng từng vòng hắc thủy chém lên vòng bảo hộ màu lam nho nhỏ kia, như những bàn đá mài to bằng vòng đu quay điên cuồng ma sát với vòng bảo hộ mà vẫn không thể mài thủng được nó.
Hơn nữa Dạ Hà Vương cũng không biết đã chém ra bao nhiêu vòng hắc thủy, vòng bảo hộ kia chống chịu nhiều lực lượng như thế lại không hề dao động. Sắc mặt Hàn Sâm cũng không có vẻ gì là cố hết sức mà cứ như chẳng cần dùng lực vậy.
“Không thể nào… Bất kể đó là loại dị bảo gì… thì đều cần sức mạnh để chống đỡ…” Sắc mặt Dạ Hà Vương càng lúc càng khó coi, lại càng điên cuồng tấn công vòng bảo hộ.
Thế nhưng hoàn toàn vô dụng, những vòng hắc thủy khổng lồ chém lên vòng bảo hộ và ma sát vào nó. Nhưng vòng hắc thủy càng mài càng nhỏ rồi không lâu sau đã biến mất. Không biết đã có bao nhiêu vòng hắc thủy bị mài mòn, cho dù là một tinh cầu thì chắc cũng đã bị mài thành phấn rồi. Thế mà vòng bảo hộ kia lại không hề sứt mẻ, cùng lắm chỉ bị mài ra một bụi xanh chứ hầu như chẳng bị ảnh hưởng gì hết.
Dạ Hà Vương gây ra động tĩnh lớn như vậy đã kinh động đến đám cường giả Nguyệt Luân Vương.
“Dạ Hà Vương sao lại hồ đồ thế không biết? Đao Phong chỉ mới qua đời, hắn lại định giết luôn đệ tử duy nhất của Đao Phong thì bao nhiêu đệ tử Nguyệt Chi Hiệp sẽ nghĩ thế nào?” Sắc mặt Nguyệt Luân Vương trở nên khó coi.
Hắc Nguyệt Vương nhìn thấy cảnh này, ban đầu thì sắc mặt trầm xuống, sau đấy lại nở nụ cười: “Dạ Hà Vương ơi là Dạ Hà Vương, người chẳng màng thể diện đi giết một hậu bối lại còn giết không nổi. Cường giả cấp Vương cũng bị ngươi làm cho mất hết mặt mũi rồi.”
Sau khi thấy được tình hình ở đây thì vẻ mặt mấy vị Vương Giả của Nguyệt Chi Hiệp đều trở nên kỳ lạ.
Sức mạnh của Dạ Hà Vương thế nào họ đều rõ cả. Tuy lực công kích không hẳn là mạnh nhất nhưng chỉ cần cho hắn thời gian thì cho dù là khí cụ cấp Vương cũng có thể bị hắn mài thành bột mịn.
Vậy mà dưới sự nghiền ép mài mòn điên cuồng của Dạ Hà Vương, vòng bảo hộ màu lam của Hàn Sâm lại không hề dao động chút nào, thật là đáng sợ.
“Rốt cuộc thì đây là dị bảo gì vậy? Nằm trong tay một Hầu Tước mà lại có được lực phòng ngự như vậy sao?” Trong lòng chư Vương đều âm thầm suy đoán.
Hàn Sâm bước từng bước ra khỏi tinh cầu Đao Phong. Dạ Hà Vương liều mạng chém giết nhưng lại lộ rõ sự bất lực, căn bản không thể ngăn cản Hàn Sâm tiến về phía trước.
Sắc mặt Dạ Hà Vương đã cực kỳ khó coi. Hắn vứt cả mặt mũi làm đến mức này rồi mà không động nổi một sợi lông tơ của Hàn Sâm, hắn làm sao có thể chịu nổi.
Grừi
Dạ Hà Vương ngửa mặt lên trời rống giận, lực lượng hắc thủy trên người hắn phóng lên cao, sức mạnh cả người điên cuồng bộc phát. Xỉ Luân Nguyệt Nhận giao nhau chém về phía Hàn Sâm đã bước ra khỏi tinh cầu Đao Phong.
Xỉ Luân Nguyệt Nhận trực tiếp phá không mà ra, mang theo lực lượng hắc thủy cuồng bạo chém thẳng vào vòng bảo hộ trong suốt màu lam. Đôi vũ khí cấp Vương kia điên cuồng chuyển động, bánh răng không ngừng ma sát với vòng bảo hộ, phát ra âm thanh chói tai và tia lửa, hầu như rọi sáng cả trời đêm.
Vốn dĩ khi tinh cầu Đao Phong bị quản lý thì tất cả sinh vật đều đã rời đi, chỉ có các cường giả cấp Vương mới phát hiện ra nơi này. Giờ ngay cả các quý tộc bình thường nhất cũng thấy được tia lửa bùng lên trong tỉnh không.
Một đám quý tộc nhìn Hàn Sâm đang được bao bọc trong vòng bảo hộ màu lam và cặp Xỉ Luân Nguyệt Nhận mang theo lực Hắc Thủy, đều tỏ vẻ kinh ngạc.
“Kia chẳng phải chính là cặp Xỉ Luân Nguyệt Nhận của Dạ Hà Vương đó sao? Sao có thể…”
“Sao Hàn Sâm lại chọc phải Dạ Hà Vương thế kia, lại còn bị Dạ Hà Vương dùng Xỉ Luân Nguyệt Nhận truy giết nữa chứ?”
Tia lửa văng khắp nơi trên bầu trời tựa như pháo hoa, cặp Xỉ Luân Nguyệt Nhận điên cuồng mài giữa. Nhưng dần dần, rất nhiều vương công quý tộc đều kinh hoàng nhận ra vòng bảo hộ bên ngoài Hàn Sâm không hề vỡ ra còn răng cưa trên cặp Xỉ Luân Nguyệt Nhận kia lại bị mài phẳng. Cặp Xỉ Luân Nguyệt Nhận ban đầu biến thành lưỡi cưa không răng nhưng vẫn không thể phá vỡ được vòng bảo hộ bên ngoài của Hàn Sâm.
“Huyền Hà Kinh Dạ Thú Thần Quyết cũng chỉ thế thôi, Dạ Hà Vương cũng chỉ thường thôi ha?” Giọng điệu hời hợt của Hàn Sâm truyền khắp Nguyệt Chi Hiệp, hoàn toàn không thèm đếm xỉa gì đến cặp XỈỉ Luân Nguyệt Nhận kia, trực tiếp đạp không mà đi, như vị thần cưỡi gió.
Hai mắt Dạ Hà Vương như sắp nhỏ máu nhưng lại khó mà ngăn cản được Hàn Sâm, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hàn Sâm từ từ rời đi. Sự bất lực, xấu hổ, tuyệt vọng… đủ thứ cảm xúc cùng nhau dâng trào trong lòng làm cho Dạ Hà Vương cảm thấy khí huyết trong người như sôi
trào, suýt nữa thì phun ra một búng máu.
Hết chương 2195.
Bạn cần đăng nhập để bình luận