Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2220. Cung điện đá kỳ quái

Tòa thành cổ này không lớn, là một toà thành vuông vắn, giếng cổ nằm trên quảng trường trung tâm, đi qua đường phố chạy ngang trong thành là thấy luôn hai bên tường thành.
Mà ở sau quảng trường có thể thấy một tòa cung điện bằng đá. Hai bên cổng cung điện có tượng đá, trong đó tượng bên trái chính là Cửu Mệnh Huyết Miêu. Trừ việc pho tượng tương đối lớn thì nó cứ như đúc ra cùng một khuôn với Lão Miêu, đến cả khí chất xấu xa cũng tạc ra được, thật sự quá sống động.
Bên phải cổng cung điện là pho tượng võ sĩ mặc áo giáp. Võ sĩ ấy mặc một bộ áo giáp, hai tay đặt trên một thanh Cốt đao, khuôn mặt và hai tay lộ ra ngoài bộ giáp toàn là xương khô…
“Nhìn qua thì chắc pho tượng này là Quỷ Cốt Tướng rồi. Nhưng mà không hợp lí lắm, nếu đây là di tích Quỷ Cốt thành thì Quỷ Cốt Tướng chính là chủ nhân nơi đây. Tượng của hắn sao lại đặt ngoài cổng được nhỉ?” Hàn Sâm chợt nghĩ đến điều gì, vẻ mặt trở nên hơi cổ quái: “Cửu Mệnh Huyết Yêu và Quỷ Cốt Tướng đều ở cạnh cổng, thoạt nhìn giống như hai lính canh cổng, chẳng lẽ chủ nhân thực sự của cung điện này là người đứng đầu Thánh Vực?”
Trừ đáp án này ra thì Hàn Sâm không nghĩ được gì khác. Trong Thánh Vực còn ai có tư cách dùng tượng đá của hai vị này như người gác cổng?
Hàn Sâm không biết địa vị của Cửu Mệnh Huyết Miêu trong Thánh Vực như thế nào, song Quỷ Cốt Tướng chắc chắn là một trong Thập Đại Thần Tướng, dùng hắn gác cổng chỉ có thể là người đứng đầu Thánh Vực.
Hàn Sâm vẫn đang dùng Động Huyền Khí Tràng quét bốn phía xung quanh, nhưng không phát hiện sự tồn tại của khí tức từ sinh vật khác, chẳng biết sau khi chiếm được thứ chúng muốn thì đám Edward đã rời đi hay chưa.
Tuy vậy Hàn Sâm cũng không muốn mạo hiểm ra khỏi giếng cổ, bởi vì cửa chính điện đang mở, một nửa cánh cửa bị đẩy ra, chẳng biết bên trong có người hay không.
“Các ngươi đợi ở đây, để ta đi thám thính một chút.” Hàn Sâm quay lại nói với đám Hoàng Phủ Tĩnh đang ngâm nước rồi võ vai Tiểu Thấu Minh, bóng dáng lập tức biến mất, sau đó len lén bò từ giếng cổ ra ngoài.
Hàn Sâm tiến về phía cung điện, tập trung Động Huyền Khí Tràng đến cực hạn, che kín khí tức toàn thân.
Cẩn thận từng li từng tí đi tới trước cổng cung điện, nhìn vào trong đó, lập tức sững sờ.
Vì tòa thành cổ này không lớn, cung điện chỉ có một tòa chính điện mà thôi, vừa nhìn sơ đã thấy rõ tình hình trong đại điện. Hắn thấy trong đại điện bị đào bới toàn là hố, trông như hiện trường đào mộ.
Lúc này có hai tên đeo huy hiệu Đoàn Ky Sĩ Băng Lam ngồi nghỉ ngơi trên chốc một pho tượng bị đổ. Sau khi nhìn rõ bộ dạng bức tượng đổ ra sao, Hàn Sâm nhất thời kinh ngạc.
Dáng vẻ của pho tượng kia giống hệt tượng Nhân Đế mà hắn thấy trong Tí Hộ Sở. Hàn Sâm vốn tưởng trong cung điện có tượng thì cũng là của người đứng đầu Thánh Vực, nhưng bây giờ lại bắt gặp tượng Nhân Đế ở nơi này, Hàn Sâm không khỏi cảm thấy kì lạ trong lòng.
“Không thể nào, chẳng lẽ Nhân Đế xuất thân từ Thánh Vực? Nhưng mốc thời gian không hợp lý lắm thì phải. Nhân Đế mới ra khỏi Tí Hộ Sở mấy năm, trước khi hắn rời Tí Hộ Sở thì Thánh Vực đã đi tong từ lâu rồi, vậy tại sao ở đây lại có tượng của hắn được?” Hàn Sâm tiến đến trước cửa, cẩn thận dò xét trong đại điện, ngoại trừ tượng Nhân Đế ra thì không thấy tượng đá nào nữa, chỉ còn sót lại mấy thứ bàn đá, kệ đá linh tinh.
Tính cả tượng Nhân Đế, những đồ vật bằng đá đã bị bổ vỡ ra hết. Pho tượng Nhân Đế Hàn Sâm thấy chỉ có một nửa, nửa còn lại nằm gục ở cách đó không xa.
Rõ ràng có người muốn tìm thứ gì đó ở đây, xét tình trạng hiện tại thì chúng vẫn chưa thành công, bằng không đã chẳng có hai ky sĩ Băng Lam canh chỗ này.
Hàn Sâm liếc sang hai ky sĩ Băng Lam, khí tức không yếu nhưng cũng không quá mạnh, có thể là cường giả cấp Công Tước, hơn nữa đều không phải tộc Hoàng Cực. Một kẻ có chủng tộc giống như Bạo Hùng, †ên còn lại có vẻ là con lai Long tộc, mọc sừng rồng nhưng không có cánh rồng.
“Ta nói chứ, thanh tra đại nhân chắc không nhìn nhầm đâu nhỉ? Nếu đây thực sự là thánh địa của Thánh chủ Thánh Vực thì tại sao chúng †a sắp lật tung nơi này mà vẫn không tìm thấy món thánh vật ấy?” Công Tước tộc Bạo Hùng bỗng nói oang oang.
“Thanh tra đại nhân đã bảo ở đây thì chắc chắn là ở đây, ngươi đừng nói nhảm nữa, tập trung làm việc là được.” Công Tước con lai Long tộc lạnh lùng đáp.
“Ta rất muốn làm việc nhưng mà cũng phải biết cách làm chứ?” Công Tước Bạo Hùng bĩu môi.
Công Tước con lai Long Tộc cau mày: “Ky sĩ vương Băng Lam trở về không đúng lúc, thanh tra đại nhân chỉ có thể quay về đối phó hắn, nếu không sẽ bị nhìn ra vấn đề. Chúng ta cứ chờ chút đã, thanh tra đại nhân sẽ liên lạc với chúng ta nhanh thôi, đến lúc ấy sẽ biết phải làm thế nào.”
Hàn Sâm đứng bên ngoài nghe một lúc, càng thêm chắc chắn bọn Edward chưa tìm thấy thứ chúng muốn. Còn về thánh địa và thánh vật mà chúng nhắc đến thì Hàn Sâm chưa rõ lắm.
Nhưng Hàn Sâm có thể xác định một điều, chỗ này chắc chắn có bảo bối.
Hàn Sâm không vào đại điện mà đi lòng vòng trong thành cổ.
Hắn phát hiện rất nhiều chỗ đã bị đào xới, thậm chí còn làm hư hỏng kha khá kết cấu kiến trúc, rõ ràng là bọn chúng đã sục sạo tìm kiếm ở đây rất lâu, tiếc là không có được những gì chúng muốn.
Tìm đồ không phải thế mạnh của Hàn Sâm, hắn có cũng chẳng nhận ra chỗ nào có thể giấu báu vật. Chúng đã tìm không được thì Hàn Sâm càng không thể.
Trở lại quảng trường trước cung điện, Hàn Sâm lại đánh giá cung điện đá lần nữa. Cung điện này không có nổi một tấm biển, được xây dựng rất thô sơ, không có điêu khắc và bích hoạ, không được trang trí quá nhiều.
Song xét từ dấu vết trên pho tượng thì niên đại nơi đây chưa quá lâu đời, nhiều nhất chỉ tầm hơn vạn năm.
Hàn Sâm cũng quan sát tượng Quỷ Cốt Tướng và Cửu Mệnh Huyết Yêu một lúc lâu, nhưng không tìm ra điểm khác thường nào, chúng chỉ là những tượng đá rất bình thường, nguyên liệu lấy từ vùng núi lân cận, chẳng có gì đặc biệt.
Hàn Sâm không cam lòng, triệu hồi thú hồn Tử Đồng Thần Điệp, mắt phải chợt biến thành đồng tử bốn múi, sau đó quan sát kỹ mọi thứ bên trong cung điện và hai bức tượng đá thủ vệ.
“Không có… Vẫn không có… Đồng Kính không ngừng phân tích mọi thứ trong cung điện đá, nhưng ngay cả tượng Nhân Đế cũng đều được †ạo nên từ đá bình thường, ở bất cứ đâu trên tinh cầu Băng Lam đều có loại đá này.
Hàn Sâm không phục, lại quét mắt tìm kiếm xung quanh, bỗng mắt hắn bị một vật thu hút.
Bên cạnh tượng Nhân Đế, có một đống ngói đá bị đập nát, thoạt nhìn trên đỉnh đầu tượng Nhân Đế vốn có một cái lọng làm bằng đá, những miếng ngói đá kia ở trên chiếc lọng ấy.
Đến tượng Nhân Đế cũng bị chém thành hai nữa, chiếc lọng cũng bị phá nát, đổ xuống hai bên tượng đá, rất nhiều viên ngói đá rơi vỡ, một số viên chưa vỡ thì chất thành một đống.
Ban nãy Hàn Sâm dùng Đồng Kính quét qua chúng, có thể dễ dàng nhận ra ngay rằng những viên gạch khói ấy được chế tạo từ đá bình thường, không có gì đặc biệt.
Song trong số đó có một viên ngói mà Đồng Kính của Hàn Sâm không thể phân tích được.
Phải biết rằng Đồng Kính là thú hồn cấp Thần Hoá mà lại không phân tích được viên ngói trông có vẻ bình thường kia, Hàn Sâm không khỏi khấp khởi mừng thầm.
Hết chương 2220.
Bạn cần đăng nhập để bình luận