Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1245: Còn Sống

Nếu như nói có một người xa lạ nào có thể khiến Hàn Sâm rất để ý, thì Hạt Tử này tuyệt đối là một trong những người đó.
Lúc đầu vô tình gặp được Hạt Tử, Hạt Tử đưa cho hắn một quyển sách, Hàn Sâm còn không có quá nhiều cảm giác, nhưng sau đó Hạt Tử lại gửi cho hắn một lò luyện đan có khắc dấu Cửu Mệnh Huyết Miêu, khiến Hàn Sâm cảm giác có chút không đúng rồi.
Nếu như nói Hạt Tử này là người Huyết Mệnh Giáo, vậy sao y lại gửi thứ đó cho Hàn Sâm? Điều này làm Hàn Sâm cảm thấy rất khó hiểu.
Thân phận của Hạt Tử khiến Hàn Sâm rất kiêng kị, dựa theo thuyết pháp của truyền nhân Huyền Môn, Huyết Mệnh Giáo là một môn phái từ thời viễn cổ có cao thủ chân chính tồn tại, ngay cả y còn nhắc nhở Hàn Sâm gặp được truyền nhân chân chính của Huyết Mệnh Giáo phải cẩn thận, Hàn Sâm tự nhiên không dám xem thường.
- Đi theo tôi.
Hạt Tử đi qua người Hàn Sâm, cũng không nhìn Hàn Sâm, chỉ thấp giọng nói một câu.
Hàn Sâm nhíu mày, nhưng vẫn quay người đi theo Hạt Tử, nơi này là Liên Minh, trừ phi là đi tới một nơi bí mật, nếu không sẽ không có nguy hiểm quá lớn.
Cũng may Hạt Tử cũng không đi tới nơi nào bí mật, cho nên Hàn Sâm cũng không do dự đi theo, thay đổi một con đường tự hành, trực tiếp đi vào một nhà hàn tiệc đứng do người máy phục vụ, sau khi quét thẻ đi vào, tìm một góc tối yên tĩnh không có người để ngồi xuống.
- Tại sao anh lại gửi một lò luyện đan như vậy cho tôi?
Hàn Sâm hỏi Hạt Tử.
Hạt Tử chỉ cười hắc hắc, nói một câu vượt quá tưởng tượng Hàn Sâm:
- Không không tôi phải gửi đồ đạc cho cậu, mà là đang cứu mạng của cậu.
Hàn Sâm sao có thể bị lừa được, hắn lớn như vậy rồi, sẽ không tin vào tà ma, nghe vậy lập tức cau mày nói:
- Đừng nói những điều vô dụng kia, tôi không có thời gian nghe anh nói nhảm, nói lời gì hữu dụng đi.
Hạt Tử cũng không tức giận, vẫn cười tủm tỉm nói:
- Tôi cũng không phải đang nói nhảm, vật kia thật sự có thể cứu mạng của cậu, cậu ngàn vạn lần nên cẩn thận thu về, trước khi cậu tấn chức Bán Thần, ăn hết vật bên trong kia.
- Anh cảm thấy tôi sẽ ăn?
Hàn Sâm cảm thấy nếu không phải mình điên rồi, thì nhất định là Hạt Tử này điên rồi, làm sao hắn có thể ăn mấy thứ không rõ nguồn gốc được, huống chi vật kia rất có thể có quan hệ tới Huyết Mệnh Giáo.
- Sẽ.
Hạt Tử rất khẳng định gật đầu.
Hàn Sâm cười lạnh một tiếng:
- Vậy thì anh cứ chờ xem.
Nói xong, Hàn Sâm đứng dậy liền chuẩn bị rời đi, tuy hắn rất muốn biết rõ chuyện về Huyết Mệnh Giáo, cũng muốn biết Hạt Tử này có thân phận gì, nhưng tên này rõ ràng không tính nói chuyện với hắn, đối với một kẻ không muốn nói chuyện với mình, có nói nhiều hơn nữa cũng vô ích.
- Cậu muốn đi tôi không ngăn cản cậu, nhưng ít nhất cậu phải nhìn thứ này đã.
Hạt Tử vẫn khí định thần nhàn, giống như không sợ Hàn Sâm rời khỏi.
Hàn Sâm quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ là vừa nhìn một cái, đồng tử Hàn Sâm đã co rút lại, cả người đều giống như bị định thân, hai mắt nhìn chằm chằm vào một vật trong tay Hạt Tử.
Bàn tay của Hạt Tử thô ráp, ngắn mà mạnh mẽ, đó là một bàn tay phi thường có sức mạnh, mà ở ngón giữa của y có một chiếc nhẫn, một chiếc nhẫn rất thông thường có khảm bảo thạch, chiếc nhẫn có màu bạc óng, có viên bảo thạch lớn chừng hạt đậu giống như kim cương trong suốt không màu.
Một cái nhẫn không phải rất đáng giá, đừng nói là ở trong Tí Hộ Sở, cho dù là ở trong Liên Minh, đây cũng chỉ là một chiếc nhẫn rất thông thường.
Thế nhưng mà Hàn Sâm lại nhận ra được vật này, bởi vì hình dáng chiếc nhẫn này, trên tay mẹ hắn cũng có một miếng, từ khi hắn bắt đầu có trí nhớ, mẹ hắn chưa từng tháo xuống qua, đó là nhẫn cưới của cha mẹ hắn.
Cùng kiểu dáng với chiếc nhẫn của mẹ hắn, chỉ là hơi lớn hơn một chút, Hàn Sâm loáng thoáng nhớ lại, lúc hắn còn nhỏ, trên tay cha hắn cũng có đeo đấy, chính là chiếc nhẫn này.
Hạt Tử thấy Hàn Sâm ngẩn ngơ đứng đó, lại dùng ngón giữa chậm rãi đẩy chiếc nhẫn, đưa chiếc nhẫn tới gần Hàn Sâm, sau đó thu tay về.
Hàn Sâm cầm lấy chiếc nhẫn, nhìn vào bên trong chiếc nhẫn, chỉ thấy trong đó có khắc ba chữ “Yêu Chi Lam”, sắc mặt Hàn Sâm lập tức biến đổi.
Hắn nhớ rõ ba chữ kia, khi còn bé có một lần cha hắn mang theo hắn tới đào hồ cá ở một cái hồ gần khu nhà cũ, sợ làm bẩn chiếc nhẫn này nên đã tháo xuống đưa cho Hàn Sâm cầm.
Lúc đó Hàn Sâm còn chưa biết nhiều chữ, chữ yêu và chi hắn đều biết, còn chứ lam lại không biết, còn hỏi cha hắn chữ kia đọc như thế nào và có ý gì.
Cha nói cho Hàn Sâm chữ kia đọc là lam, chính là đại biểu cho mẹ hắn, về sau Hàn Sâm học được nhiều chữ hơn, còn có chút kỳ quái, mẹ hắn rõ ràng gọi La Tố Lan, là lan trong hoa lan, tại sao cha hắn lại khắc trên mặt nhẫn là chữ lam?
Đến mấy năm gần đây Hàn Sâm mới biết được, tên thật của mẹ hắn gọi La Lam, chính là chữ lam này.
Có thể là vì khi đó Hàn Sâm còn quá nhỏ, cũng chỉ có ấn tượng mơ hồ, căn bản không phân biệt được chiếc nhẫn trong tay này có phải là chiếc nhân lúc trước hay không.
- Đây là cái gì?
Hàn Sâm nhìn tới Hạt Tử, hắn tự nhiên không chịu nói trước, miễn để Hạt Tử kia lừa gạt.
Hạt Tử cười hắc hắc, giọng nói của ông ta hơi khàn, nhưng không phải vì tuổi tác nên dây thanh mất đi co dãn mà khàn khàn, mà là do rượu thuốc lá quá độ, cuống họng bị hư.
- Nếu cậu không biết, có thể lấy về cho La Lam nhìn xem, bà ấy sẽ biết.
Trong lòng Hàn Sâm lập tức xiết chặt, nhìn chằm chằm vào Hạt Tử một lúc lâu, mới gằn từng chữ hỏi:
- Anh tìm đến tôi chính là vì thứ này?
- Chủ nhân chiếc nhẫn này nhờ tôi truyền một lời cho cậu, trước khi tấn chức Bán Thần, nhất định phải ăn đồ trong lò đan.
Hạt Tử lại nói.
- Dựa vào cái gì? Chỉ bằng nó? Cho dù nó thật sự là một cái nhẫn thì có thể như thế nào đây?
Hàn Sâm lạnh lùng nhìn Hạt Tử, hắn đã không còn ở độ tuổi dễ dàng kích động, đừng nói là một chiếc nhân để ở trước mặt hắn, cho dù là cha hắn sống sờ sờ đi đến trước mặt hắn, hắn cũng phải xem là thật hay giả rồi mới nói sau.
Hạt Tử khẽ thở dài một tiếng, sau đó mới thong thả nói ra:
- Cậu có biết mèo có màu gì?
Hàn Sâm đột nhiên ngẩn người, không biết Hạt Tử nói lời này là có ý gì, tại sao đột nhiên nói mèo có màu gì, mèo trên đời này nhiều như vậy, quỷ mới biết y nói mèo có màu gì.
- Câu này không phải là ám hiệu của Huyết Mệnh Giáo chứ? Tôi lại không phải người của Huyết Mệnh Giáo, ông nói với tôi những thứ này cũng vô dụng.
Hàn Sâm lạnh giọng nói ra.
Hạt Tử lắc đầu, tự mình nói ra:
- Mèo có màu trắng, bởi vì có người bắt nó nhuộm thành màu xanh da trời.
Hàn Sâm nghe được Hạt Tử nói câu này, lập tức chỉ cảm thấy đầu óc oanh một cái, giống như có vô số sấm sét vang lên trong đầu hắn, khiến đầu óc của hắn trống rỗng, gần như không thể tự suy tư.
Khi Hàn Sâm còn bé rất hiếu động, khi đó trong nhà nuôi một con mèo già màu trắng, con mèo kia giống ba tư không thuần chủng, nó vừa mập vừa lớn, cả ngày lười biếng phơi nắng trong sân, mặc kệ bằng Hàn Sâm trêu chọc nó như thế nào thì nó vẫn miễn cưỡng nằm đó.
Có một lần Hàn Sâm tâm huyết dâng trào, dùng thuốc màu nhuộm toàn thân nó thành màu xanh da trời, lúc ấy chỉ có cha hắn ở nhà, còn giận dữ hung hăng mắng hắn một trận, nói về sau không cho phép đụng vào con mèo già kia nữa, đó là con mèo do ông cố hắn để lại.
Đó là lần thứ nhất Hàn Sâm nhìn thấy một người ôn hòa như cha phát giận, cho nên nhớ rõ rất rõ ràng.
Sau đó hắn và cha hắn cùng tắm sạch cho con mèo kia, nhưng không được mấy ngày sau, con mèo kia đã ốm chết, lúc ấy Hàn Sâm còn thương tâm thật lâu, cảm thấy có thể là chính mình đã hại con mèo kia bị bệnh nên nó mới chết mất đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận