Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Ầm!
Hàng loạt cột sáng dâng lên từ trong hư không, đó là các Thần miếu tản mát khắp vụ trụ bên ngoài khi Thần Cung sụp đổ.
Hàng loạt thần quang trong những Thần miếu này phóng lên cao, xuyên qua hư không dung nhập vào Thần Điện Gen, khiến ánh sáng của Thần Điện Gen sáng hơn. Thể Thần Linh của Thần cũng dần trở nên rực rỡ trong sự chiếu rọi của rất nhiều lực lượng Thân Linh.
“Nếu các ngươi đã muốn chết như vậy, thì cùng nhau hủy diệt đi.” Tần Tu ôm lấy Uyển Nhi, giống như ác ma giáng thế đi từng bước áp bức về phía Thần Điện Gen.
Mặc dù có thần lực của chư thiên Thần Linh gia tăng, nhưng Thần Điện Gen vẫn không thể ngăn cản được áp bức của Tần Tu, Thần Điện Gen không ngưng nứt vỡ.
Mà Thần điện mỗi lần nứt vỡ một phần, thì tai họa của đại vũ trụ cũng nhiều thêm một phần, cả đại vũ trụ đã là một mảnh hỗn loạn, không biết đã có bao nhiêu sinh linh chết đi trong tai họa.
Trên một tinh cầu cổ xưa tầm thường trong đại vũ trụ, mặt đất nứt ra, núi lửa phun trào, rừng rậm nguyên thủy bị cắn nuốt một mảng lớn, hồng thủy đang tàn phá bừa bãi khắp mặt đất tan hoang.
Mà ở trong một mảnh hỗn loạn này, lại có một ngọn núi rừng yên bình như thường, rất nhiều tai họa cũng không hề lan đến gần ngọn núi nhỏ không đáng ý chú ý này.
Mà ở trên đỉnh núi của núi nhỏ, có một ngôi nhà cũ nát, ở trong hậu viện của ngôi nhà này, dựng một cột lá cờ vải trắng, trên lá cờ viết bốn chữ Toán Tận Thiên Mệnh.
Nhưng lá cờ vải vốn là màu trắng, lúc này đã bị máu tươi nhuộm đỏ,ở trong hỗn hợp màu trắng cùng màu đỏ đó, bốn chữ Toán Tận Thiên Mệnh lộ ra đặc biệt chói mắt.
Mà ở đỉnh của lá cờ vải kia, thân thể của một đàn ông bị mũi nhọn của lá cờ vải đâm thủng, thân thể ngửa lên, tứ chỉ giang rộng, hai mắt trống rỗng, vô thần nhìn vào hư không.
Máu đỏ tươi chảy ra từ trong thân thể của hắn, không ngừng chảy lên trên lá cờ vải, rất nhanh đã hoàn toàn nhuộm đỏ nó.
Người này đương nhiên là Hàn Sâm bị Tần Tu đánh bay ra ngoài, cũng không biết có phải là trùng hợp hay không, cuối cùng hắn lại rơi vào trong một ngôi nhà cũ, hơn nữa còn bị lá cờ vải dựng ở hậu viện đâm xuyên qua thân thể.
“Bụi về với bụi, đất về với đất, con cháu nhà người khác hưởng phúc nhất, nhưng ai bảo ngươi sinh ở Hàn gia ta? Nếu sinh ở Hàn gia, nếu ngươi an phận làm người bình thường, vậy cũng có thể an ổn cả đời, nhưng ai bảo ngươi lại không an phận, hết lần này tới lần khác ra mặt chứ? Đây là mệnh, cũng là ngày đã định trước, có chút khổ ngươi cũng phải ăn, có chút mệnh ngươi cũng phải nhận. Lão già ta vô dụng, không cứu được mệnh của ngươi, cũng không có bản lĩnh nghịch thiên cải mệnh, điều có thể làm, cũng chỉ là cho ngươi một chút biến số như vậy, có thể thay đổi vận mệnh của mình hay không, vậy còn phải xem chính bản thân ngươi. Người của Hàn gia không dựa trời, không dựa đất, chỉ dựa vào chính mình, nếu ngươi không muốn chết, nếu trong lòng ngươi còn chưa từ bỏ, vậy thì sử dụng sức mạnh của bản thân ngươi đứng lên, một lần nữa trở về, tranh giành một mạng vì bản thân ngươi, cũng vì sự không cam trong lòng ngươi giết ra một con đường sống.” Hàn Kính Chi đứng ở trong viện, nhìn Hàn Sâm bên trên lá cờ vải lẩm bẩm tự nói.
Máu tươi trong cơ thể Hàn Sâm bị lá cờ vải kia dẫn dắt, không ngừng nhỏ xuống theo lá cờ vải, máu của cơ thể gần như chảy hết.
Mà tinh thần của Hàn Sâm lúc này lại tỉnh táo lạ thường, nhưng hình như cơ thể lại có hơi không nghe sai khiến, cái loại cảm giác này giống như là tinh thần cùng thân thể bị chia lìa vậy.
Không biết tại sao, lúc này tâm trạng Hàn Sâm lại rất bình tĩnh, loại cảm giác yên tĩnh này tuyệt vời không nói nên lời.
“Đây chính là tĩnh lặng bất động mà Hàn Vũ Phi từng nói sao?” Hàn Sâm cảm nhận được sự yên tĩnh, trong cơ thể lại có một luồng sức mạnh đang thiêu đốt, ánh lửa màu trắng từ bên trong tế bào của toàn cơ thể Hàn Sâm tuôn trào ra, lá cờ vải đó cũng bị ánh lửa màu trắng đốt, giống như một bó đuốc bốc cháy hừng hực.
“Ta biết mà…Ta biết ngay mà…Đây chắc chắn không phải là kết cuộc…” Đôi mắt già nua của Hàn Kính Chi sáng lên, cả cơ thể đều đang run rẩy.
Hết chương 3031.
Bạn cần đăng nhập để bình luận