Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2956. Bên Trong Thánh Điện

Hàn Sâm tiếp được thạch đăng và Cửu Chuyển Thiên Mệnh Kính mà Bảo Nhi vứt xuống, thấy Bảo Nhi trên không trung đã biến thành bộ dáng của Không Mi.
Mất đi sự uy hiếp của Cửu Chuyển Thiên Mệnh Kính, cả đám Không Mị lập tức xông lên giống như thủy triều.
Thế nhưng một giây sau, Bảo Nhi biến thành Không Mị bỗng ngửa đầu phát ra một tiếng như tiếng khóc, tiếng khóc dần khuếch tán ra, khiến cho đám Không Mị đang lao về phía Hàn Sâm đều ngừng lại. Bọn chúng đánh giá Bảo Nhi biến thành Không Mị với vẻ mặt vô cùng nghi ngờ.
Bảo Nhi lại bật khóc, sau khi tiếng kêu rơi xuống, Bảo Nhi còn hô một tiếng với Hàn Sâm: “Cha, tắt đèn đi.”
Hàn Sâm sững sờ, sau đó bèn hiểu được, cất thạch đăng vào, bốn phía bỗng biến thành một vùng tăm tối, chỉ có không gian vết nứt hình chữ thập được hình thành từ trâm ngọc của Ma Nữ là phát ra ánh sáng quỷ dị.
“Hu hu!” Bảo nhi lại ngửa mặt lên trời thét lên, tiếng khóc kia nhanh chóng khuếch tán trong bóng đêm, sau khi nghe thấy tiếng khóc thút thít vang lên liên tiếp, những Không Mị vốn ẩn trong bóng tối trước đó đều bay về phía bên này.
Lão Điêu và cự thú Vô Nhãn chỉ biết trợn mắt há hốc mồm ra nhìn. Bọn hắn chưa gặp loại chuyện này bao giờ, Ma Nữ cũng cảm thấy nghi ngờ. Nàng chưa từng nghe nói có sinh vật có thể biến thành Không Mi.
Nhưng một giây sau, sắc mặt của đám Ma Nữ lập tức thay đổi. Bởi vì Không Mị màu tắng bên trong lực trường của Ma Nữ và Không Mị màu xanh lam trong bóng tối đều phát ra tiếng kêu khóc hu hu. Cả đám vậy quay ngược mũi giáo, bay về phía bọn họ.
Không Mị bên trong lực trường của Ma Nữ có hơn ba mươi con, Không Mị trong bóng tối hình như càng nhiều hơn. Cả đàn Không Mị đang bay lại đây, ngay cả sắc mặt của Lão Điêu cũng cực kỳ khó coi.
“Mẹ nó, tình huống này là như thế nào? Sắc nữ, sao những Không Mị của ngươi lại làm phản rồi?” Đã có Không Mị bắt đầu cắn nuốt về phía cự thú Vô Nhãn, cự thú Vô Nhãn vờn nhau với Không Mị, vừa đánh vừa rống lên.
Sắc mặt của Ma Nữ cực kỳ khó coi, nàng đã liên tục điều khiển lực trường Ma Nữ, nhưng lại không thể khống chế được những Không Mị đó.
Tiếng thét chói tai mà Bảo Nhi phát ra rõ ràng có sức hút với những Không Mị đó hơn. Phần lớn Không Mị đều lao về phía bọn họ, thậm chí còn cắn lại cả bản thân Ma Nữ.
“Cha, chúng ta đi thôi.” Nhân lúc bọn người Ma Nữ đang dây dưa với Không Mị, Bảo Nhi hóa thành Không Mị lôi kéo Hàn Sâm đi về phía Thánh Điện. Nàng vừa bay vừa hét lên, khiến cho càng nhiều Không Mị lao về phía bọn Ma Nữ hơn.
“Ngăn bọn họ lại…” Ma Nữ vừa sợ vừa giận, muốn xông tới, nhưng lại bị Không Mị ngăn lại, trong lúc nhất thời không xông qua được.
Tốc độ của Lão Điêu là nhanh nhất, nhưng nó cũng bị Không Mị vây quanh, sau khi cố hết sức thoát khỏi Không Mị, thì đã không đuổi kịp được Hàn Sâm và Bảo Nhi.
Ma Nữ, Lão Điêu và cự thú Vô Nhãn liều mạng đuổi theo ở phía sau, Hàn Sâm và Bảo Nhi chạy ở phía trước. Bảo Nhi không ngừng phát ra tiếng ô ô, những Không Mị đó đều bị tiếng kêu ảnh hưởng, không ngừng xông về phía đám Ma Nữ, ngăn cản Ma Nữ đuổi theo bọn họ, khiến cho đám Ma Nữ không thể đuổi kịp hai cha con.
Không có ánh sáng của thạch đăng, Hàn Sâm rất khó chống lại được lực Tịch Diệt đang càng ngày càng mạnh, nhưng mà có Bảo Nhi biến thành Không Mị bảo vệ, lực lượng của Đại Tịch Diệt không thể ảnh hưởng được tới Hàn Sâm .
Không Mị vốn có thể bay lượn bên trong lực Tịch Diệt, nên cũng sẽ không bị ảnh hưởng. Ngược lại đám Ma Nữ, bởi vì lực Tịch Diệt càng ngày càng mạnh, khiến cho bọn họ chịu ảnh hưởng không nhỏ, càng khó đuổi kịp Hàn Sâm.
Bảo Nhi kéo Hàn Sâm chạy nhanh trong bóng đêm, không biết qua bao lâu, chỉ thấy trong bóng tối bỗng xuất hiện từng ngọn đèn mờ nhạt, đó là ánh sáng của Trường Minh Đăng.
“Nơi đó chắc là Thánh Điện… Không biết Tiểu Hoa có ở chỗ này hay không…” Hàn Sâm không tin vào lời của đám Ma Nữ lắm, hắn tin khi tận mắt nhìn thấy thôi.
“Cha yên tâm, chúng ta sẽ gặp được em trai Tiểu Hoa nhanh thôi.” Bảo Nhi vừa kéo Hàn Sâm bay vừa nói.
Cách ánh đèn ngày càng gần, Hàn Sâm có thể nhìn thấy một tòa cung điện cổ xưa trông giống Thần miếu và một quảng trường vô cùng lớn, ở dưới những ánh đèn hôn ám trong một góc của thế giới tối tăm.
Bốn góc của quảng trường đều có Trường Minh Đăng, tạm chiếu sáng †oàn bộ quảng trường.
Hàn Sâm đã từng thấy qua nơi này trong video mà Lão Miêu mang về. Tiểu Hoa sẽ dành phần lớn thời gian để tu luyện thuật gen trong quảng trường này, hoặc là luyện tập đối chiến với bọn người Dì MỊ.
“Không sai, đúng là chỗ này rồi, Tiểu Hoa…” Hàn Sâm gọi vọng vào †rong quảng trường, nhưng không ai đáp lại.
Cuối cùng, Bảo Nhi mang Hàn Sâm vào trong quảng trường. Nhưng mà Bảo Nhi đang biến thành Không Mị, khi thân thể tiếp xúc với ánh đèn thì ngay lập tức toát ra từng đợt khói màu trắng, thân thể giống như đang bốc hơi.
Bảo Nhi lập tức khôi phục lại trạng thái ban đầu, dị trạng kia biến mất ngay lập tức.
“Em trai… Tiểu Hoa…” Hàn Sâm và Bảo Nhi vừa đi về phía cung điện vừa hét to. Nhưng mà bốn phía lại rất yên tĩnh, không có một chút tiếng vọng nào chứ đừng nói tới chuyện trả lời.
Hàn Sâm cũng không quan tâm nhiều như vậy, Tiểu Hoa ở chỗ này là tốt nhất. Nếu như không ở cũng không sao cả, cứ phá hủy Thánh Điện chó má này đi đã, xem bọn hắn còn lấy gì để lợi dụng Tiểu Hoa gây dựng lại Thánh Vực.
“Dừng lại, người tự ý xông vào Thánh Điện đều phải chết!” Lão Điêu, cự thú Vô Nhãn và Ma Nữ cùng thét lên tiếng quát chói tai. Nhưng mà bọn họ đang bị Không Mị quấn lấy, không thể đến kịp được.
Hàn Sâm và Bảo Nhi đã đi tới trước cổng chính của Thánh Điện, cửa đá cổ xưa như lắng đọng sự thăng trầm của năm tháng, mỗi một hạt bụi phía trên đều giống như đang nhuộm đầy dấu vết của lịch sử.
Hàn Sâm và Bảo Nhi cũng không để ý nhiều như vậy. Hai người bay lên không, hai chân một lớn một nhỏ đá vào trên cánh cổng gần như cùng một lúc, chỉ nghe một tiếng ầm vang, hai cánh cửa đá một trái một phải bị hai cha con đá văng ra. Cánh cổng mở rộng ngay tức khắc, tất cả mọi thứ trong cung điện đều được phô bày ra không sót một chút gì.
“Các ngươi… Đáng chết…” Lão Điêu tức đến mức run rẩy cả người, sát khí trong mắt bùng cháy. Nhưng mà hắn còn đang cách Thánh Điện một đoạn, có dồn hết tốc lực cũng không kịp ngăn cản Hàn Sâm và Bảo Nhi xông vào đại điện.
Hàn Sâm vừa xông vào đại điện, vừa quan sát mọi thứ trong đại điện.
Thứ đầu tiên lọt vào trong tầm mắt là một pho tượng đá, bức tượng đá được đặtr trên bệ đá ở chỗ cuối cùng trong đại điện, bức tượng ấy đứng chắp tay giống như một vị Đế Hoàng xưng bá thiên hạ.
Hàn Sâm thấy rõ, người được điêu khắc trên tượng đá là Tần Tu, cái †ên tự xưng là chủ của Thánh Vực.
Chỉ là một pho tượng đá, lại có khí thế bễ nghễ thiên hạ, sinh vật có ý chí hơi kém một chút thì e khi nhìn thấy bức tượng đá này, sẽ nhịn không được cúi đầu quỳ lạy.
Hai bên tượng đá của Tần Tu đều có hai tượng đá khác, bên trái là Phượng Hoàng và Thánh Kỳ Lân, bên phải là Quỷ Xa và Cửu Mệnh Huyết Miêu, là bốn Thánh Thú của Thánh Vực.
Xuống chút nữa là tượng đá mười vị Thần của Thánh Vực, Tử Đấu, Quỷ Cốt, Tử Đồng Thần Điệp đứng thành hai bên, mỗi một tượng đá đều sống động như thật, mang theo khí chất đặc biệt của từng người, cứ như thể có thể sống lại bất cứ lúc nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận