Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2228. Thử thách của Bất Tử Điểu

Hàn Sâm khẽ mỉm cười, không quan tâm lắm. Kết giới Ma Trùng Vương thậm chí còn chấp cả lực tấn công từ cấp Vương, sao lại phải để ý đến lũ trùng dung nham bé tí.
“Bất Tử Điểu đang ở trên đảo này ư?” Kỷ Tình tò mò hỏi.
Bảo Nhi nằm bò trên vai Hàn Sâm, đôi mắt to tròn cũng tò mò nhìn hòn đảo nhỏ này.
Hòn đảo không quá lớn, với tốc độ của Hàn Sâm chạy quanh một vòng đảo không mất nhiều thời gian, song thực vật ở đây vô cùng rậm rạp, gần giống rừng mưa nhiệt đới, hoa cỏ, côn trùng, thú vật bên trong tràn đầy sức sống.
Khi đứng trên đảo, không thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của dung nham gần trong gang tấc, chỉ thấy ấm áp như đầu mùa hạ, khiến người ta thấy lười nhác muốn ngủ một giấc.
Bạch Vi không trả lời, thẳng tiến vào trong rừng cây. Bọn Hàn Sâm vốn tưởng vẫn còn mối nguy hiểm nào đó nhưng chẳng mấy chốc đã phát hiện sinh vật sống ở đây thậm chí không phải dị chủng, chỉ là những loài vật bình thường, hoàn toàn không thể đe dọa đến họ.
Ở vị trí trung tâm hòn đảo có một núi đá trắng đứng sừng sững, chỉ cao mấy trăm mét, nhìn từ xa rất giống một cái bánh bao lớn màu trắng.
Trên đỉnh núi đá có một toà tháp cũ nát, có vẻ vì trải qua quá nhiều năm tháng nên bị phong hoá mất hình dáng gốc, xiêu xiêu vẹo vẹo như thể sắp sập tới nơi.
Đi tới trước núi đá, Bạch Vi nhìn thoáng qua tòa tháp lụp xụp, hô lớn: “Hậu duệ của Bạch Hoàng tới điểm hẹn, Bất Tử Điểu đại nhân có đó không?”
Sau khi Bạch Vị hô xong câu đầu tiên, tiếng nói vang vọng khắp hòn đảo nhỏ, song toà tháp kia không có chút phản ứng nào, vậy nên nàng lại hô lần thứ hai.
Mãi sau khi hô xong lần thứ ba mới chợt thấy cánh cổng tòa tháp cũ nát vang lên tiếng đẩy cửa cọt kẹt.
Hàn Sâm và đám Bảo Nhi mở to mắt nhìn cổng toà tháp. Họ cũng rất †ò mò, không biết Bất Tử Điểu cấp Thần Hoá tròn méo ra sao. Trông toà tháp bia không lớn lắm, nếu Bất Tử Điểu sống trong đó thì chắc hình thể của nó cũng không quá to lớn.
Tất cả mọi người hiếu kỳ ngó về phía cổng tháp, nghe thấy tiếng bước chân lộp cộp vọng ra từ bên trong. Một lát sau, họ thấy một bóng người đẩy cửa bước ra ngoài.
“Bà ấy là Bất Tử Điểu?” Đám Hàn Sâm mở to hai mắt, nhìn bóng dáng vừa xuất hiện trước cửa lớn với vẻ nghỉ ngờ.
Người đi ra từ bên trong không phải là một con chim mà là một bà lão lưng còng chống gậy, khuôn mặt chằng chịt nếp nhăn như vỏ cây khô. Vì quá già và bị còng nên thoạt nhìn người bà lão chỉ cao đến thắt lưng Hàn Sâm, trên mũi đeo một cặp kính tròn cỡ lớn, trên người khoác một chiếc áo khoác to màu đỏ, trông rất kỳ quái.
“Ai đang gọi bậy ầm ï ở dưới đấy?” Thị lực của bà cụ có vẻ không còn tốt, đứng trước cổng tháp, dõi mắt nhìn xuống chân núi, dường như nhìn không rõ lắm, bà đẩy gọng kính gác trên mũi, sau đó ánh mắt lờ mờ mới tập trung vào trên người bọn Bạch Vĩ.
Bạch Vi rõ ràng không nghĩ đến việc một người như vậy bước ra từ bên trong. Nhưng dù sao nàng cũng có thân phận công chúa nên dù hơi kinh ngạc trong lòng, nàng vẫn bình tĩnh đáp: “Ta là con gái Bạch Hoàng, tuân mệnh phụ hoàng nên đến chỗ hẹn, hoá ra ngài là Bất Tử Điểu đại nhân?”
Bà lão vừa đẩy kính mắt, vừa nheo mắt đánh giá từ đầu đến chân Bạch Vi rồi mới từ tốn đáp: “Ra là hậu duệ của Bạch Hoàng, ta không phải là Bất Tử Điểu đại nhân, chỉ là một người giúp quét dọn toà tháp này mà thôi.”
“Ta cũng muốn phiền cụ báo giúp cho Bất Tử Điểu đại nhân một câu, rằng hậu duệ của Bạch Hoàng đã đến chỗ hẹn.”
“Ngươi tới trễ quá, Bất Tử Điểu đại nhân đã chết rồi.” Bà lão từ tốn nói.
“Bất Tử Điểu mà chết được ư?” Đám Hàn Sâm há hốc mồm, con mắt trợn trừng sắp lồi ra ngoài.
Bạch Vi cũng hơi sửng sốt, nàng không nghĩ mình sẽ gặp tình huống này. Bất Tử Điểu cấp Thần Hóa đã chết, nàng đến đây có nghĩa lý gì?
Bà lão từ từ thở ra một hơi, rồi nói tiếp: “Nhưng Bất Tử Điểu đại nhân đã giao phó từ ngày trước, rằng nếu có hậu duệ của Bạch Hoàng theo hẹn mà đến, chỉ cần vượt qua thử thách thì họ sẽ lấy đi di vật của ngài ấy”
Lúc này sắc mặt Bạch Vi mới khá lên một chút, nàng vội hỏi: “Bạch Vi bằng lòng thử một phen, không biết thử thách là gì?”
Bà lão không trả lời ngay, ánh mắt mờ mịt xuyên qua kính mắt dày như đít chai, đảo mắt dò xét bọn Hàn Sâm: “Bọn họ và ngươi có quan hệ gì? Thoạt nhìn không giống tộc Hoàng Cực lắm. Nếu không phải người có liên quan thì hãy giết luôn đi. Nơi ở của Bất Tử Điểu đại nhân không phải chỗ người nào cũng có thể tuỳ tiện lui tới.
Cả đám Hàn Sâm run rẩy trong lòng. Bà lão kia nhìn thì như đã đặt nửa chân vào quan tài nhưng thời khắc ánh mắt quét qua người cả đám lại làm bọn Hàn Sâm rợn tóc gáy, cảm nhận được khí tức cực kì nguy hiểm.
Bạch Vi liếc mắt ngó đám Hàn Sâm, rồi mới trả lời bà cụ: “Bọn họ là ky
sĩ của tộc Hoàng Cực ta, hộ tống ta đến đây.”
“Ra là thế.” Bà lão gật đầu, sau đó không hỏi thêm nữa, chống gậy bước từng bước lên thêm đá bên cạnh đỉnh núi, khiến người ta lo lắng vô cùng, chẳng biết bà có bất cẩn ngã từ trên núi xuống mà chết hay không.
Đứng trên đỉnh thềm đá, bà cụ nói như vừa hồi tưởng: “Năm ấy Bất Tử Điểu đại nhân và cha ngươi là Bạch Hoàng đại chiến nghìn ngày, huỷ diệt không biết bao nhiêu chư thiên tinh thần, cuối cùng vẫn bất phân thắng bại. Họ giao hẹn rằng sau một nghìn năm, khi hậu duệ của họ thăng lên cấp Hầu Tước sẽ cho chúng tái chiến và dùng kết quả này quyết định thắng thua. Tiếc là Bất Tử Điểu đại nhân sinh con thất bại, không chỉ không thể sinh con cháu mà ngay đến ngài cũng chết vì khó sinh, không thể tuân thủ lời giao ước tái chiến nữa.”
Nói tới đây, vẻ mặt bà lão tràn đầy vẻ thổn thức, rồi chỉ vào bậc đá, nói: “Song trước khi chết Bất Tử Điểu đại nhân đã kịp dựng lên thềm đá sinh tử này. Nếu ngươi có thể bước từ thềm đá ở dưới đó lên hết các bậc đá thì coi như ngươi thắng, được quyền lấy đi tất cả những thứ mà năm xưa Bất Tử Điểu đại nhân và Bạch Hoàng đã tranh giành nhau. Nếu không hoàn thành được thì trở về đi.”
“Còn điều kiện nào khác không?” Bạch Vi nhìn bà lão rồi hỏi.
“Không còn, bất kể ngươi dùng phương pháp gì, miễn là bước lên được những bậc đá này để đi tới đỉnh núi thì dù có bò lên cũng được tính là thắng.” Dứt lời, bà cụ ho khan hai tiếng.
“Nếu không còn điều kiện khác thì ta sẽ bắt đầu ngay đây.” Bạch Vi vừa nói vừa tiến về phía các bậc đá của núi bánh bao.
Đám Hàn Sâm cùng nhìn về phía bậc đá. Núi này chỉ cao mấy trăm mét, thềm đá dẫn từ chân núi lên đỉnh núi thẳng tắp, cùng lắm chỉ mấy ngàn bậc mà thôi. Hàn Sâm chưa nhìn ra điều gì lạ thường, chẳng biết thềm đá có thử thách thế nào, trong lòng cũng hết sức tò mò.
Đương nhiên, Hàn Sâm càng thấy hứng thú hơn với đống đồ vật mà Bất Tử Điểu và Bạch Hoàng tranh nhau. Tiếc là hắn có cảm giác bà lão kia cực kì nguy hiểm, tốt nhất là đừng chọc giận nàng, đành đứng ở dưới quan sát Bạch Vị thực hiện thử thách.
Hết chương 2228.
Bạn cần đăng nhập để bình luận