Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3197. Phương pháp

“Hàn Sâm, tại sao phải như vậy? Tại sao cầm thanh kiếm gỗ nhỏ này là có thể khiến đại kiếm kim cương công nhận ta?” Tần Bạch không hiểu nhìn về phía Hàn Sâm hỏi.
“Chuyện gì cũng có cách giải quyết, chỉ xem ngươi có thể dùng đúng phương pháp hay không thôi. Thanh kiếm gỗ nhỏ này chính là một phương pháp, chẳng qua nó chỉ có thể làm ngươi chinh phục kiếm khí bình thường mà thôi.” Hàn Sâm dĩ nhiên sẽ không nói cho hắn biết, kiếm ý của kiếm gỗ nhỏ này tương đương với Kiếm Bất Cô đích thân đến, kiếm trong thiên hạ không công nhận Kiếm Bất Gô, quả thật là ít đến đáng thương.
“Thì ra là như vậy, khó trách Bảo Nhi có thể chinh phục nhiều tiểu kiếm lục bảo thạch như vậy.” Tần Bạch chợt hiểu ra.
Hàn Sâm cũng sẽ không nói cho hắn biết, Bảo Nhi căn bản không có dùng kiếm gõ, cũng không cần dùng kiếm gõ.
“Ta muốn chinh phục những vũ khí khác thì phải dùng phương pháp gì? Còn có đao gỗ và thương gỗ không?” Tần Bạch lại hiếu kỳ hỏi.
Hàn Sâm cười nói: “Biện pháp giải quyết không chỉ có mỗi kiếm gõ, chỉ cần ngươi có thể tìm đúng phương pháp, muốn chỉnh phục bất kỳ binh khí nào cũng rất đơn giản, ngươi trả lại kiếm gỗ nhỏ cho Bảo Nhi.”
Tần Bạch trả kiếm gỗ lại cho Bảo Nhi. Binh khí nơi này khác với con người, chúng không có nhiều suy nghĩ như vậy. Đại kiếm kim cương đã †hần phục, ngay cả khi không có kiếm gỗ nhỏ thì nó cũng sẽ không hai lòng.
Ánh mắt Hàn Sâm đánh giá khắp nơi, cuối cùng rơi vào một thanh đao, hắn chỉ vào thanh đao đó nói với Tần Bạch: “Ngươi thử đi rút thanh đao kia ra xem sao.”
“Cứ rút ra như thế sao? Có cần chuẩn bị vật gì không?” Tần Bạch đánh giá cây đao kia nói.
Đó là một thanh Liên Sáo Trường Đao hoa lệ, trên vỏ đao và chuôi đao được khảm nhiều bảo thạch, thoạt nhìn vô cùng chói mắt, hết sức rực rỡ.
“Đúng vậy, không cần gì cả, ngươi chỉ cần cầm lấy rút ra, ta đảm bảo nó sẽ thần phục ngươi.” Hàn Sâm khẳng định.
“Có thật không?” Tần Bạch có chút không dám tin.
“Thử một chút không phải là sẽ biết sao? Hay là ngươi không dám?” Hàn Sâm mỉm cười nói.
Cổ Tự Chân và Bách Lý Thiên Nhai cũng đều có chút nghi ngờ đánh giá thanh đao này. Bọn họ có thể đoán được một chút dụng ý của Hàn Sâm, chỉ có điều họ vẫn không thể tin được, Hàn Sâm lại có ánh mắt lợi hại như vậy.
Kiếm Bất Cô chỉ mỉm cười, im lặng mà nhìn tất cả.
Tần Bạch không thể chịu nổi phép khích tướng, cho nên lập tức chạy tớ, thử rút cây đao kia ra.
Tần Bạch mới vừa cầm chặt chuôi đao, cũng cảm giác trong thanh đao kia truyền đến một luồng ý chí, dường như nóng lòng muốn chạy vào trong ngực của hắn, bị hắn rút ra một cách dễ dàng, hơn nữa căn bản không hề có ý phản kháng hắn.
Nhìn thanh đao vui vẻ xoay tròn nhảy múa xung quanh Tần Bạch, luồn lên nhảy xuống theo ý của hắn, không chỉ có Tần Bạch, ngay cả Cổ Tự Chân và Bách Lý Thiên Nhai cũng đều cảm thấy kinh ngạc trong lòng, đại khái cũng hiểu ra một chút, ánh mắt nhìn về phía Hàn Sâm có thêm vài phần khâm phục.
“Hàn Sâm, tại sao lại như vậy?” Tần Bạch vui mừng hỏi.
Hàn Sâm giải thích: “Lúc trước ta đã nói với ngươi, bất kỳ khó khăn nào cũng có cách giải quyết, chẳng qua là xem ngươi có thể dùng đúng phương pháp hay không thôi. Lúc trước những binh khí kia sở dĩ không thừa nhận ngươi là vì ngươi chưa nhận thức rõ bản thân mình, cũng không thể hiểu được bọn chúng, dùng phương pháp sai lầm, cho nên dĩ nhiên là thất bại.”
“Là ý gì?” Tân Bạch nghe không hiểu.
“Muốn giải quyết khó khăn, đầu tiên nhất định phải hiểu rõ bản thân mình gặp phải khó khăn gì, khó khăn của ngươi chính là ở đó, ý niệm của ngươi và ý niệm của binh khí không cùng đường, thế nên bọn chúng sẽ không hàng phục ngươi. Mà ý niệm của ngươi và ý niệm của thanh đao này hoàn toàn phù hợp, thế nên khi ngươi rút đao, thanh đao này sẽ tự nguyện đi theo ngươi.” Hàn Sâm nói.
“Thì ra là như vậy, ta phải làm thế nào mới có thể nhìn ra ý niệm của một binh khí tương hợp với ta?” Tân Bạch rất có hứng thú hỏi. Hắn cũng muốn rút được binh khí bằng chính bản lĩnh của mình.
“Cái này phải dùng đến thuật quan khí. Bách Lý thái phó là bậc thây trên phương diện này, mời hắn giảng giải cặn kẽ cho mọi người đi.” Hàn Sâm cười nói.
“Không dám, lão hủ còn kém xa Hàn tiên sinh.” Bách Lý Thiên Nhai nói mấy lời này từ tận đáy lòng, không hề có ý khen tặng.
Những binh khí này đều ở trong trạng thái ngủ say, ý chí của bản thân chúng đã thu liễm đến cực hạn, chỉ dựa vào đặc thù bên ngoài thì khó có thể tìm ra một thanh đao có tâm tính phù hợp với Tần Bạch trong số nhiều binh khí như vậy. Bách Lý Thiên Nhai tự nhận không thể làm được.
“Bách Lý thái phó, ngài đừng khiêm tốn, nói cho ta một chút đi.” Lúc này Tần Bạch đang có hứng thú, chủ động nói.
Trong lòng Bách Lý Thiên Nhai cảm khái, hắn dạy Tần Bạch nhiều năm như vậy, đây chính là lần đầu tiên thấy Tần Bạch chăm chỉ học hỏi như thế, không khỏi càng thêm kính nể Hàn Sâm.
Cổ Tự Chân cũng mang vẻ mặt cổ quái nhìn Hàn Sâm. Hàn Sâm có kiến thức, năng lực và tâm tính bực này đều khiến nàng vô cùng kinh ngạc. Khó trách lúc trước hắn có thể dạy Tần Bạch kiếm ý trong thời gian ngắn như vậy.
“Khó trách Kiếm tiên sinh cũng ở bên cạnh hắn, tên Hàn Sâm này quả thực sâu không lường được.” Cổ Tự Chân thầm nghĩ trong lòng.
Bách Lý Thiên Nhai vừa đi vừa giảng giải thuật quan khí cho Tần Bạch, lúc này Tần Bạch nghe rất chăm chú, còn thỉnh thoảng đặt câu hỏi, nói lên nghi ngờ trong lòng, chuyện này trước kia chưa từng có.
Trước kia khi Tần Bạch nghe hắn giảng bài, quả thực là đau khổ giống như ngồi tù vậy, hỏi một câu đáp một câu, giống như người máy, căn bản học không vào, làm gì có chuyện chủ động học hỏi như hiện tại.
Hàn Sâm quả thật có ý định dạy Tần Bạch. Suy cho cùng người này cũng là một trong số ít bạn xấu của hắn sau khi đến đại vũ trụ đế quốc, có thể giúp hắn một chút, Hàn Sâm hiển nhiên sẽ không keo kiệt. Hàn Sâm cũng không muốn trơ mắt nhìn hắn xáo trộn đế quốc Đại Tần trong tương lai, thậm chí biến thành một hoàng đế mất nước.
Hơn nữa nếu nói chính xác thì Tần Bạch là hậu thế của Tần Tu, bên trong thân thể Hàn Sâm cũng có một ít gen của Tần Tu, bọn họ cũng được cho là có quan hệ huyết mạch.
Chẳng qua sự giúp đỡ của người ngoài dù sao cũng có hạn, tương lai có thể thực sự trở thành minh quân hay không thì còn phải xem bản thân hắn có thể thức tỉnh không.
“Kiếm tiên sinh, thần miếu của Binh Nhẫn Thiên ở nơi nào?” Hàn Sâm đi song song cùng Kiếm Bất Gô, đi ở phía sau cùng của đoàn người.
“Từ chỗ này đi về phía trước, đại khái hơn ba ngàn dặm có thể nhìn thấy một ngôi thần miếu.” Kiếm Bất Cô vừa nói, ánh mắt nhìn về phía trước, có chút hoài niệm nói: “Không biết thanh kiếm kia có còn ở chỗ đó hay không?”
“Kiếm gì?” Hàn Sâm tò mò hỏi.
“Có một thanh kiếm cắm ở phía trước cách đây một dặm. Ban đầu ta đã chịu khổ ở đó, nhưng cuối cùng cũng không thể rút nó ra. Có điều
đã nhiều năm trôi qua như vậy, không biết nó có còn ở đó hay không.” Kiếm Bất Cô nói.
“Ngay cả Kiếm tiên sinh ngài cũng phải chịu khổ, nói vậy nhất định là có chỗ kỳ diệu, không bằng tiên sinh dẫn chúng ta đi xem một chút.” Hàn Sâm lập tức hứng thú.
Bách Lý Thiên Nhai và Cổ Tự Chân đều lên tiếng phụ họa, Tần Bạch lại càng nóng lòng muốn thử, nghĩ phải thử thuật quan khí mà mình vừa học một chút.
Kiếm Bất Cô chỉ điểm phương hướng, đoàn người đi thẳng tới đó, thậm chí không trông thấy bất cứ một nhân loại nào, dường như nơi này ngoại trừ binh khí ra thì không còn thứ gì khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận