Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1940. Cực Lạc Tịnh Thổ

“Người đi theo ta làm gì?” Hàn Sâm nhìn Hải Nhi bên cạnh hỏi.
Hải Nhi tỏ vẻ đương nhiên nói: “Ta đã cho ngươi tất cả lợi ích, không đi theo ngươi thì đi theo ai? Từ đây đến khi Cực Lạc Tịnh Thổ mở ra cũng không còn mấy ngày, ta đương nhiên phải đi theo ngươi rồi.”
“Ta sẽ quay lại nghe Nhiên Đăng Thủy Tổ giảng kinh, khi đó chúng ta gặp nhau cũng không muộn.”
“Dù sao ta cũng không có chỗ đi, trước tiên cho ta theo ngươi đến bái phỏng Nữ Hoàng Đao Phong đi.” Hải Nhi đã quyết định theo Hàn Sâm đến cùng.
Hàn Sâm thấy Hải Nhi không chịu đi,đành phải để nàng đi theo.
Không còn mấy ngày nữa là đến ngày Nhiên Đăng Thuỷ Thổ giảng kinh nhưng Hàn Sâm đã chờ rất lâu cho đến ngày giảng kinh cũng không bóng dáng của Isa.
“Kì lạ, sao Isa lại không đến? Không lẽ nàng đến thẳng hội giảng kinh sao?” Hàn Sâm âm thầm nhíu mày.
“Ngươi rốt cuộc có phải là đệ tử của Nữ Hoàng Đao Phong không vậy, nàng đâu rồi?” Hội giảng kinh sắp bắt đầu, Hải Nhi nghi hoặc nhìn Hàn Sâm, dường như hoài nghi về thân phận của hắn.
“Ngươi không tin thì lấy cái Ngọc Bài Xung Hư này lại đi, chúng ta đường ai nấy đi.” Hàn Sâm nói xong thì lấy Ngọc Bài Xung Hư đưa cho Hải Nhi.
Mấy ngày nay, hắn đã cẩn thận nghiên cứu những văn tự trên Ngọc Bài Xung Hư, thoạt nhìn thật sự vô cùng huyền ảo nhưng vấn đề là văn tự ghi trên này không đầu không đuôi, chỉ là một đoạn thuật gen, không có cách nào tu luyện được.
Hắn còn đi hỏi thăm thử, Ngọc Bài Xung Hư này thật sự rất nổi tiếng, miếng Hải Nhi cho hắn cũng rất có thể là thật.
Nhưng mà Ngọc Bài Xung Hư được khắc lên rất nhiều miếng ngọc, chỉ có một miếng thì văn tự trên đó rất hạn chế, cơ bản không thể hiểu được thuật gen hoàn chỉnh, khó trách Hải Nhi lại đưa cho hắn một cách hào phóng như vậy.
“Không được đâu, nội dung trên đó ngươi cũng đã xem rồi, bây giờ trả lại cho ta thì còn tác dụng gì nữa?” Hải Nhi lắc đầu nói.
Hàn Sâm mặc kệ nàng, nhíu mày suy nghĩ.
Cho đến khi hội giảng kinh chính thức bắt đầu vẫn không thấy Isa đâu, không có Isa trên người Hàn Sâm cũng không có thệp mời của Phật tộc làm bằng chứng nên khó có thể vào Phật điện nghe giảng kinh, chỉ có thể ở ngoài quảng trường nghe kinh cùng thường dân.
Trên quảng trường hoàn toàn không nhìn thấy được Nhiên Đăng Thuỷ Tổ, chỉ có thể nghe được phật âm tựa như hoàng chung đại lữ từ bên trong Phật điện truyền ra.
Rất nhiều người thành kính lắng nghe phật âm, Hàn Sâm cũng nghe một đoạn cảm thấy rất có lý, sau khi nghe được thì cả tâm hồn tựa như thăng hoa.
Thế nhưng suy nghĩ kĩ thì lại thấy quá vô vị, nếu thật sự làm được hết điều trong kinh nói thì đã thành thánh nhân, sao còn phải nghe kinh để học đạo nữa.
“Đều là ngươi hại ta. Vốn dĩ với tư cách đệ tử của Đại Đạo Thiên, ta có thể tiến vào điện Phật nghe kinh, bây giờ lại phải cùng ngươi và nhiều hạ tộc như vậy ở quảng trường nghe kinh.” Hải Nhi có chút không hài
lòng nói.
Hàn Sâm cười nói: “Dù sao ngươi cũng không nghe thì ở nơi nào nghe
cũng như nhau thôi.
“Sao mà giống nhau được, nghe kinh bên trong trong Phật điện là tượng trưng cho thân phận. Còn có nghe hay không là một chuyện khác, có thể được ở đó hay không lại là một chuyện khác.” Hải Nhi nói.
Tâm tư Hàn Sâm không đặt trong kinh văn, hắn muốn tìm Isa nhưng cho đến bây giờ vẫn không thấy bóng dáng nàng đâu.
Lúc này, ở giữa thạch đình nơi sơn thủy nằm phía Tây Nam của Phật Quốc có một vị lão Phật tử ngồi bên bàn đá rũ mày, râu tóc bất động như chìm vào giấc ngủ say.
Trên bàn cờ đầy những đường ngang dọc bày ra một nước cờ tàn.
Isa ngồi đối diện với lão Phật tử, nhìn chăm chú vào bàn cờ đã kết thúc, trên tay còn cầm một quân cờ, có vẻ như đang rơi vào trầm tư.
Thạch đình hết sức bình thường nhưng lại mang đến cho người ta một loại ảo giác giống như nó tách biệt với thế giới bên ngoài, dường như không thuộc về thế giới này.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, lsa khẽ động đậy cơ thể như sắp hóa đá của mình nhưng quân cờ trong tay vẫn không đặt xuống.
Cuối cùng Hàn Sâm vẫn không thể nhìn thấy Nhiên Đăng Thủy Tổ, thời gian giảng kinh kéo dài một ngày một đêm, sau khi kết thúc rất nhiều người bái tạ sự dạy bảo của Nhiên Đăng Thủy Tổ, mọi người đứng trên quảng trường cũng chỉ có thể bái theo hướng của Phật điện mà thôi.
Giảng kinh kết thúc, cửa của Cực Lạc Tịnh Thổ mở rộng, vô số tộc nhân lao về hướng cửa lớn của Cực Lạc Tịnh Thổ, số lượng nhiều đến đáng sợ.
Hàn Sâm và Hải Nhi cũng xen lẫn giữa đám người, ánh mắt vẫn đang quan sát Cực Lạc Tịnh Thổ.
Phật Thành có tám cửa, bình thường chỉ có ba cửa mở, năm cửa khác đều đóng chặt, cửa vào Cực Lạc Tịnh Thổ là một trong số đó, là cửa thứ nhất phía tây.
Lúc này Tây môn đã mở rộng nhưng từ đó nhìn ra ngoài chỉ có thể nhìn thấy được một mảnh Phật quang, dường như khác hẳn với khung cảnh bên ngoài thành.
Mà Hàn Sâm cũng không thấy nhiều sinh vật như vậy ở ngoài thành, rõ ràng là sau khi đi qua Tây môn không phải đi ra ngoài thành.
Hàn Sâm vẫn không thấy Isa xuất hiện nên nhìn xung quanh một chút rồi đi theo đoàn người đi vào Tây môn.
Quả nhiên, sau khi đi qua Tây môn, không phải là bên ngoài Phật thành mà là một sa mạc.
Trong sa mạc mênh mông vô bờ không nhìn thất bất kì thứ gì, ngay cả thực vật như xương rồng cũng không có, ngoại trừ cát vàng ra thì là ánh mặt trời chói chang.
Sau khi bước vào sa mạc, Hàn Sâm dường như nghe được một vài âm thanh, giống như có người ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ, lại giống như âm thanh niệm kinh, không biết là từ đâu truyền tới.
Trong âm thanh ồn ào của đoàn người, tuy giọng nói kia không lớn thế nhưng lại nghe rất rõ ràng, giống như là trực tiếp vang lên trong đầu.
Theo nhịp điệu của âm thanh kia, thân thể Hàn Sâm như muốn di chuyển theo làm hắn không khỏi nhíu mày.
“Ngươi có nghe thấy âm thanh gì không?” Hàn Sâm nhìn Hải Nhi bên cạnh, hỏi.
“Đương nhiên nghe được, chẳng lẽ ngươi đến Cực Lạc Âm của Cực Lạc Tịnh Thổ cũng không biết sao?” Hải Nhi trợn mắt lườm Hàn Sâm, nàng đã nghe qua nên biết về Hàn Sâm một chút, nếu không thật khó mà tin nổi Hàn Sâm chính là đệ tử của Nữ Hoàng Đao Phong, sao cái gì cũng không biết.
“Cực Lạc Âm là cái gì?” Hàn Sâm nghiêng tai lắng nghe, vẫn không nghe ra được thanh âm này truyền đến từ chỗ nào.
Hải Nhi vừa đi vừa giải thích: “Cực Lạc Âm ở khắp mọi nơi bên trong Cực Lạc Tịnh Thổ, mới nghe sẽ không có cảm giác gì nhưng khi ngươi nghe càng lâu thì sẽ bị nhiễm Cực Lạc Âm càng nặng, nếu như không thể mau chóng đi ra khỏi Cực Lạc Tịnh Thổ đến bỉ ngạn, thân thể sẽ không ngừng múa theo Cực Lạc Âm, không thể dừng lại được cho đến khi kiệt sức mà chết.”
Hàn Sâm nhíu mày nói: “Đã nguy hiểm như vậy, trước đây có thể đến được bỉ ngạn cũng không vượt quá mười người nhưng lại có nhiều người đến đây như vậy, chẳng lẽ bọn họ không sợ chết sao?”
“Tự lượng sức mình, trước khi mất khống chế quay trở lại đại môn đi ra ngoài thì đương nhiên sẽ không có gì nguy hiểm.” Hải Nhi nhìn xung quanh nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Phật nữ Bất Ngữ, lại hỏi: “Ngươi và Phật nữ Bất Ngữ hẹn nhau ở đâu?”
“Không phải ta đã nói rồi sao, ta và Phật nữ Bất Ngữ không có bất cứ quan hệ gì cả.” Hàn Sâm nhìn mọi người xung quanh, lại hỏi: ‘Làm sao có thể biết được lúc nào trở về, lúc nào nên đi tiếp chứ?”
“Chuyện này thì phải xem bản thân ngươi, người bình thường sẽ có lòng sợ hãi, không nhìn thấy hy vọng thì đương nhiên không dám bước về phía trước. Người càng tự tin, chấp niệm càng sâu thì càng dễ xảy ra chuyện.” Hải Nhi chớp mắt bổ sung một câu: “Nhưng mà ngươi sẽ không sao, dù gì ở phía sau ngươi còn có Bất Ngữ Phật Nữ nên ngươi chắc chắn sẽ đi được đến bỉ ngạn.”
Hết chương 1940.
Bạn cần đăng nhập để bình luận